Download this Blogger Template by Clicking Here!

Ad 468 X 60

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Những bức ảnh nói dối bá đạo nhất ngày cá tháng tư

Tổng hợp những bức ảnh nói dối ngày cá tháng tư bá đạo nhất. Những bức ảnh khá hài hước đối với những người tinh nghịch thì ngày 1/4 này được chú ý nhiều và ở nước ngoài họ coi đây như là một lễ hội một ngày đầy vui vẻ cho mọi người.

Ngày cá tháng tư là gì

Ảnh nói dối bá đạo nhất ngày cá tháng tư

Nạn nhân của ngày 1/4

Đỉnh cao của sự dối trá chính là khi
 bản thân kẻ nói dối cũng tưởng mình đang nói thật

Những bức ảnh nói dối hay nhất

Chúc cả nhà có ngày cá tháng tư vui vẻ!

Ảnh chế doremon ngày cá tháng tư

Bức ảnh hài hước ngày 1/4 của các cô nàng

Tình yêu trong ngày nói dối là gì?

Đang cập nhật thêm những bức ảnh nói dối bá đạo hơn nữa. Mời cả nhà ghé thăm truyenhd.net lần sau nhé!@

SHARE THIS POST   

  • Facebook
  • Twitter
  • Myspace
  • Google Buzz
  • Reddit
  • Stumnleupon
  • Delicious
  • Digg
  • Technorati
Author: Mohammad
Mohammad is the founder of STC Network which offers Web Services and Online Business Solutions to clients around the globe. Read More →

0 nhận xét:

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Template Blogger Mobile Responsive, Template Blogspot Làm Wap

Lâu lắm rồi, từ khi ra tết mình bận cũng khá nhiều việc nên chẳng update được gì cả, có cái template blogspot mobile rip ngày trước của trang Vietapk hôm nay vào với nhớ ra nên chia sẻ với mọi người. Template blogger responsive khá đẹp còn chuẩn seo thì cũng bình thường vì mình không thật sự giành thời gian cho template này lắm.

SHARE THIS POST   

  • Facebook
  • Twitter
  • Myspace
  • Google Buzz
  • Reddit
  • Stumnleupon
  • Delicious
  • Digg
  • Technorati
Author: Mohammad
Mohammad is the founder of STC Network which offers Web Services and Online Business Solutions to clients around the globe. Read More →

0 nhận xét:

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Truyện VOZ 18+ | Gái Điếm Và Thằng Lưu Manh

Thể Loại: Truyện VOZ 18+, Truyện 18+Tình Trạng: Full

Đêm 30 tết.

“Mình chia tay đi anh”
Giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc điện thoại làm tim tôi như nghẹn lại, Mai… người con gái tôi yêu suốt 6 năm trời đã phũ phàng đá tôi như thế đó. Vẫn với tính cách lạnh lùng của mình, tôi không hỏi lý do tại sao em lại chia tay, chỉ im lặng “ừm” một tiếng. Tắt điện thoại, trong đầu hiện lên bao dòng suy nghĩ… chắc tại mình ít nói, tại mình không quan tâm em nhiều hơn, tại mình lạnh lùng không ấm áp như bao chàng trai, tại mình… Thở dài mở tủ lấy chai rượu cùng ít đá nhâm nhi với bao câu hỏi. Thôi em không yêu nữa thì chia tay, thế thôi… Một đêm giao thừa lạnh lẽo.
Tải ảnh gốc
Mùng 1.

“Cậu mừng tuổi con này, hay ăn chóng lớn nhé” Nhìn cô cháu gái tíu tít cảm ơn lòng như ấm lại, chợt chạnh long, tôi rất thích con gái. Ngày xưa hay thủ thỉ với Mai rằng “sau này em sinh đôi cho anh 2 cô công chúa nhé”… nhìn nụ cười hạnh phúc của em khi đó, không ngờ rằng có một ngày chính em lại từ bỏ mình. Cuộc sống thật là không thể đoán trước được điều gì. Lòng lại chùng xuống và lại làm bạn với rượu.

Mùng 4. Gặp em!

Vèo đã hết 3 ngày tết, tôi cũng chỉ loanh quanh ở nhà chả đi đâu… Điện thoại rung… tôi vồ lấy nó hy vọng là em, không phải… đó là Vũ, thằng bạn tốt của tôi, ai đó có thể bỏ tôi chứ không bao giờ là nó, ha ha cứ như là 2 thằng gay vậy. Và nó cũng đã biết chuyện tôi và Mai chia tay. “Ê cu, tối ra Đồ Sơn giải đen thôi” giọng nói đầy nhắng nhít của nó vang lên trong điện thoại.
– Mùng 4 thì có gái cho mày chơi à? Tôi vặn lại.
– Đm ngoài đấy mở cửa cả năm làm mẹ gì có ngày nghỉ, he he.
– Đù, đc rồi tối ra mà không có ma nào bố cắt chim mày.
– Ha ha, tối nhé. Để tao rủ mấy thằng Sơn, Thắng, Đạt.
– Ờ rủ đê, mà tết nhất chắc mẹ gì chúng nó đã đi, còn hú hí với bồ nữa chứ.
– Đm bọn nó máu vãi ra, không lo.
Tiếng cười khả ố của thằng bạn trong điện thoại làm tôi cũng vui lại, trên đời bạn bè là nhất. 4 thằng vừa rồi là 4 thằng chơi với tôi từ năm cấp 3, không có chuyện gì của thằng nào mà 4 thằng còn lại không biết. Anh em trong nhà cũng không thân được như vậy.
Tối hôm đó phóng xe ra bến xe Cầu Rào, nơi bọn tôi thường tập trung để đi “giải trí”. Đến nơi đã thấy 4 thằng đứng đấy rồi. Tôi chào.
– Chào mấy cu, đến sớm vậy, không vào gửi xe đi còn bắt taxi.
– (Đạt) Đm hôm nay taxi nghỉ mẹ hết rồi, ae phóng xe ra thôi
– (Vũ) Hết buồn chưa con trai.
– (Tôi) Con cái nồi, ae đi thôi.
5 thằng điên mùng 4 tết phóng xe ra Đồ Sơn đi chơi gái, ha ha. Trời thì lạnh sun cả trim, cảm giác phóng xe 20km để ra ngoài đấy thật thốn. Thằng Sơn ngồi sau xe tôi ôm chặt cứng vì lạnh, nếu đi giữa phố chắc mọi người sẽ tưởng 2 thằng gay nhưng với đám bạn thân thì còn làm nhiều trò hơn thế. Sơn nói với tôi.
– Chia tay con Mai chắc mày muốn chết lắm.
– Muốn chết cái mẹ gì, không yêu nữa thì thôi, bố cần chắc. (Mồm nói thế chứ trong lòng đau hơn cắt)
– Đm tao lạ gì mày, chắc hôm đấy khóc cả đêm chứ gì, ha ha.
– Khóc cmm, im đi thằng tró.
– Thôi yêu mẹ nó tao đi, tao cho mày thông ass.
– Vạch cụ mày ra.
2 thằng troll nhau chả mấy chốc là đến cửa bộ (chắc mọi người biết hết là bộ gì). Hôm nay bộ vẫn làm, he he. Tết nhất có khác, tưởng lạc vào chùa bà đanh, vắng vẻ vãi, không như mọi lần kẻ ra người vào tấp nập như đi hội. Tiếng chèo kéo khách cũng thưa thớt chứ không như mọi ngày. 5 thằng phi xe vào nhà nghỉ quen thuộc. Chúc tết anh chị chủ xong. Ngồi đợi mấy thằng điều gái, 5 thằng ngồi chém gió.
– (Sơn) May thế hôm nay vẫn mở cửa.
– (Đạt) Gái nó về quê gần hết cmnr, vắng vãi.
– (Thắng) ít nhưng chất, hôm nay toàn mấy em yêu nghề mới ở lại thôi,ae yên tâm đê. He he.
– (Vũ) Hôm nay cho thằng Tuấn chọn đầu tiên nhé, ae không giành hàng của nó. (Quên không giới thiệu, tôi tên Tuấn)
– (Tôi) Đm thích là vào thôi nhường nhịn cái mẹ gì, tao vừa mắt em nào thì tao vào.
Ngồi một lúc thì thằng điều gái cũng dẫn một lúc 4 em vào giới thiệu mấy em này ngoan chiều, vú to làm tính giỏi bla… bla. Ngẩng mặt lên thấy 2 em trắng trẻo được gái và 2 em xấu kinh khủng. 2 em xinh gái thì ko phải khẩu vị tôi thường chọn và 2 em xấu gái tất nhiên éo thằng nào chọn rồi. 2 thằng Sơn và Thắng đứng dậy dẫn 2 em xinh gái vào phóng. Thằng điều gái lại đi tìm gái tiếp khắp trong bộ, lúc sau dẫn về một em… mà không phải em phải gọi bằng cô mới dung, máy bay hạng nặng thế này thì tôi chịu. Thằng Vũ đứng phắt dậy khoác vai em… à nhầm cô ấy vào phòng quay lại nháy mắt với tôi. Tôi và thằng Đạt mặt thộn ra. “Cái định mệnh thằng này đổi món lái máy bay à” Đạt nói thầm với tôi. Tôi chỉ biết cười. Ngồi một lúc thì thằng Đạt cũng chọn được hàng cho mình và vào phòng rồi. Lúc đó chỉ còn mỗi tôi ngồi lại. Trong đầu tôi hình bóng Mai là quá lớn, chắc là tôi đang đợi một ai đó giống em đi vào. Nhưng làm gì có chuyện đó nhỉ… Haiz. Thằng điều dẫn tiếp một lúc 3 em nữa vào để tôi chọn. Tôi thấy một em rất xinh gái, mặt mũi hiền lành mắt đeo kính trông rất giống cô giáo. Em mặc áo khoác nên không soi được được số đo các vòng. Nếu gặp ngoài đường thì ai dám bảo em là cave. Đúng là gặp ngoài đường thì sao mà biết được ai là cave cơ chứ. Tôi đứng dậy chỉ tay về phía em. Em ngước mắt lên nhìn tôi chợt em mở to 2 mắt quan sát như phát hiện điều gì rồi lại cụp mắt xuống bẽn lẽn đi sau tôi. Tôi nghĩ “bình thường mấy em cave ngoài này em nào cũng bạo sao em này có vẻ nhát thế nhỉ, chắc mới làm hay gì đấy”.
Bước vào phòng, tôi dựa lưng vào thành giường nhìn em cởi đồ, lần này mới được ngắm thân thể em. Cặp vú không to lắm nhưng vểnh lên đầy kiêu khích với 2 núm vú màu nâu nhạt. Vòng eo con kiến kết hợp với bộ mông tròn căng làm tôi nuốt nước miếng. Tôi là tín đồ của vòng 3 nên thích lắm. Em có dáng người nhỏ bé cao tầm 1m55. Trời lạnh thấy em cũng run run. Tôi tiến lại gần đưa tay định xoa nắn cặp vú thì em gạt phắt tay tôi ra ko cho sờ. Ôi mẹ ơi lần đầu đi chơi gái mà gái không cho bóp vú. Cái thể loại gái gì thế này. Tôi hơi ngạc nhiên, phải mấy thằng bạn tôi thì đã đuổi ra ngoài cmn rồi. Nhưng tôi vẫn kệ, sau một thoáng ngạc nhiên tôi vẫn bóp lấy 2 cặp vú em thật nhẹ nhàng. Nhìn mặt xem thái độ thế nào thấy em đang nhăn mặt khó chịu. Đù má đi mua vui mà chuốc bực vào người thế này. Tôi cũng hết kiên nhẫn bảo em mặc quần áo vào đi ra ngoài đi. Con bé cúi gằm mặt lẩm bẩm “chơi thì chơi đại đi còn đuổi”… Oh shit, chơi đại cái mẹ gì với cái thái độ đấy. Tôi mở cửa phòng bước ra ngoài thì em ấy níu áo lại. Tôi quay lại thấy con bé mắt rơm rớm. Lại clg nữa thế này. Con bé kéo tôi vào phòng đóng cánh cửa lại ôm chặt tôi. Mặt tôi lúc đó ngơ cmn ngác. Vẫn đứng giữa phòng để em ôm. Tôi không biết phải nói gì thì em lên tiếng
– Em xin lỗi, tại…
– Tại cái gì? Tôi hỏi
– Tại… anh giống người yêu em ở quê.
Tôi nghĩ “đm lại cái lý do củ chuối này”, em lại nói tiếp.
– Nhưng thằng đấy nó lừa em nên em hận nó.
– Hận nó nên hận cả anh à?
– Không, em xin lỗi, tại anh giống quá.
– Ờ.
Đây là lần đầu gặp cái tính huống oái oăm thế này khi đi chơi gái. Tôi đẩy nhẹ em ra. Nước mắt bôi đầy lên áo tôi, em mở bóp lấy giấy lau áo cho tôi. Trong lòng tôi lúc đó chợt có chút thương hại, tôi lấy tay lau những giọt nước mặt đọng lại trên khuôn mặt em. Bất ngờ em níu đầu tôi xuống đặt một nụ hôn lên môi tôi. Khá bất ngờ với nụ hôn đó tồi định đẩy em ra nhưng em vẫn ghì chặt đầu tôi. Em khẽ buông ra rồi nói với tôi “em xin anh, hãy hôn em đi, em xin anh đấy”. Giọng như sắp khóc nữa đến nơi. T từ trước tới h không có khái niệm sẽ ăn cháo lưỡi với một ả cave. Nhưng tính tôi dễ siêu lòng, thấy em nói vậy thì cũng buông xuôi. Tôi đặt lên môi em một nụ hôn sâu, lưỡi tìm lưỡi, môi tìm môi. Tôi và em hôn lâu lắm, tại em giữ chặt đầu tôi mà. Tay tôi không ngừng xoa bóp cặp mông căng tròn của em. Em đẩy tôi ra lườm rồi nói, “cái tay anh hư thế”. Tôi vật em ra giường cởi quần áo, cu tôi căng cứng vì được em kích thích bằng tay. Môi chúng tôi vẫn dính chặt với nhau. Dù gì cũng hôn rồi, thôi kệ. Em trườn xuống định đặt con cu tôi vào miệng. Tôi cản lại kéo em lên, để miệng đấy để anh hôn. Chắc tôi nghiện hôn với con bé này mất rồi. Em mỉm cười môi lại quấn chặt vào môi rôi. Em lấy cái bao trong bóp ra ***g vào cu tôi. Tay tôi luồn xuống xoa nhẹ bím của em, ôi nước ra lênh láng đầy tay tôi, tôi bất ngờ vì lần đầu tiên gặp một em cave nhiều nước như vậy, bình thường các em cave phải dùng cả thuốc bôi trơn khi đi khách nhưng em thì quá trời là nước. Như một thói quen, tôi đặt cu tôi đúng khe nhấp nhẹ vào… lại một điều bất ngờ nữa, bím em bót quá. Như có liều thuốc kích thích, tôi dập như cái máy vào bím em. Em nhăn mặt rên khẽ. Tôi lại cúi xuống hôn em. Hông tôi vẫn lên xuống đều đặn… không kìm đc nữa tôi xuất mạnh. Gục xuống người em thở hổn hên, nói thầm vào tai em “em tuyệt thật”. Em lấy tay xoa những giọt mồ hôi đọng lại trên lưng tôi. Chúng tôi cứ nằm như vậy một lúc. Tôi nằm ra giường ngửa mặt lên nhìn trần nhà. Với ánh sáng hồng dịu tràn ngập căn phòng tôi cũng thấy lòng ấm lại. Tôi và em vào nhà tắm làm vệ sinh sau cuộc mây mưa. Em chăm sóc tôi như người tính vậy, khác với hồi nãy, lúc này em không nói gì cả. 2 chúng tôi mặc xong quần áo định ra ngoài em lại ôm tôi lần nữa, lại níu đầu xuống và hôn tôi. Em mượn điện thoại tôi rồi nháy số vào máy em. Em nói.
– Nụ hôn của anh ngọt như kẹo ấy, em nghiện nó mất rồi.
Nói xong em bước ra ngoài bỏ tôi lại với bao cảm xúc trong đầu. Bước xuống dưới phòng khách thấy 4 thằng đã ngồi đấy, thằng Vũ chửi tôi “đmm làm cái mẹ gì mà lâu thế mày”. Tôi chỉ cười. Thanh toán tiền xong khi về tôi để thằng Sơn chở tôi, tôi ngồi sau. Đi đến đầu bộ tôi thấy em bước vào một nhà nghỉ khác. Trên quãng đường về chợt điện thoại rung lên. Có một tin nhắn.
– Cảm ơn anh về ngày hôm nay, lâu lắm rồi em mới được có một nụ hôn ngọt ngào đến vậy. Ăn nhiều vào cho béo nha, anh gầy lắm chàng thư sinh của em ạ. Hi. (Tôi cao 1m75 mà chỉ nặng 55kg nên trông như nghiện, được cái trắng trẻo lại đeo kính nên rất thư sinh)
Mùa đông giá lạnh mà được gái quan tâm thế nên tôi vui lắm miệng cứ mỉm cười. Bỏ mẹ chưa hỏi tên em là gì, tôi lại phì cười và lắc đầu ngao ngán. Thằng Vũ đi bên cạnh thấy thế hỏi .
– Nhắn tin với con nào mà cười như thằng ngáo thế
– Ngáo cái đmm. – Tôi chửi
Tay bấm vội những dòng tin hồi đáp…
– Tên em à, Nhixxx (xxx là mã 3 số cuối tên em mà tôi đổi tên rồi nên tên ngoài bộ của em cũng không phải Nhi đâu, hì)
– Nhi chắc không phải tên thật em đâu nhỉ. Tên thật em là gì thế.
– Tên em xấu lắm, gọi em là Nhi được rồi.
– Ừ thì Nhi, mà hôm nay anh bất ngờ với thái độ xoay chóng mặt của em đấy.
– Em xin lỗi vì ban đầu làm anh khó chịu.
– Nhưng em tuyệt lắm. Lần đầu anh mới có cảm giác này đấy.
– Đàn ông các anh chỉ thế là giỏi, chắc anh ra ngoài này chơi nhiều lắm nhỉ, trông mặt hiền lành mà ghê gớm phết.
– Èo, thỉnh thoảng thôi làm gì mà nhiều.
– Anh ơi.
– Uhm anh đây.
– Trong người em cảm giác lạ lắm anh
– Lạ gì em?
– Chắc là em… à mà thôi anh ngủ đi muộn rồi, bye anh.
– Uhm, bye em.
Vất điện thoại ra một góc. Nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi linh tính. Sao một cô bé có ngoại hình như vậy phải đi làm cave, đúng là đời cái gì cũng có thể xảy ra. Không thể nhìn vào bề ngoài mà đánh giá được. Thở dài… Với tay lấy điện thoại check fb. Bạn có một lời mời kết bạn… Nhìn cái avatar đoán được đó là ai. Bảo Nhi, đó là tên fb của em. Sao mà em ấy biết được fb mình nhỉ… à số điện thoại. Ấn đồng ý, vào check fb em. Xem mấy ảnh em ấy tự sướng với mấy em làm cùng… có mấy em trông quen mặt chắc mình đi mấy em đấy rồi, he he. Có ảnh em chụp cùng hội bạn ở quê, dù chụp với ai nhưng em vẫn là người nổi bật nhất với khuôn mặt xinh xắn, rất lôi cuốn người đối diện. Rồi thấy ảnh em chụp cách đây 2 năm cùng với một thằng, lúc đó em ăn mặc đúng chất gái quê. Và em nói không sai tý nào, đó là thằng người yêu cũ của em giống tôi kinh khủng, cảm tưởng ảnh đó là tôi vậy. Mỗi tội thằng kia nó để đầu chôm chôm nhuộm đỏ và không đeo kính như tôi. Nhìn đúng chất trẻ trâu. Eo hiểu sao em bập vào nó để rồi nó lừa tính cho. Mấy thằng như thế mỏ dẻo như kẹo. Con gái đúng dại, yêu bằng tai thì chỉ có ngày chết… Lại thở dài. Bỗng có thông báo. Bảo Nhi đã thích hình ảnh của bạn. Đó là ảnh tôi cởi trần nhảy xuống hồ nước ở Lựng Xanh , hôm đấy đi chơi với mấy thằng bạn trời đánh. Và em cmt bức ảnh đó “Trông xương sườn kìa, hi hi”. Tôi bật cười, không cmt lại và chỉ like cái cmt đó của em. H cũng đã 2h sáng, tôi thiếp đi tay vẫn cầm chiếc điện thoại.
Rung… rung… chiếc điện thoại rung bần bật. Uể oải nhấc mấy
– Alo
– Lô cmm, dậy đi chơi đê, tết nhất ngủ ít thôi, dậy sớm cho đời thêm dài (Giọng thằng Vũ éo lẫn đi đâu được)
– Đi chơi gì giờ này, mới có… 6h.
– Mẹ cái thằng lười này, dậy cmm đi, tao qua đón mày h.
Định mệnh tết nhất ngủ nướng tý cũng hành. Tôi uể oải bước vào nhà vệ sinh.
Điện thoại rung… “Xuống dưới nhà đi mày, anh em đang đợi” – Giọng Vũ vang lên trong điện thoại. Tôi xuống mở cổng thấy một con xe Inova đỗ trước cổng. Thằng Vũ thò đầu ra.
– Lên xe đi, ae đi Chùa Hương.
– Vãi cứt, bất ngờ vậy mày.
– Bất ngờ éo gì, thích là lên đường thôi.
– Bố mày đã chuẩn bị cái mẹ gì đâu.
– (Đạt thò đầu ra) Chuẩn bị cái đéo gì, sáng nay thằng ml Vũ qua đón tao, tao cũng bất ngờ bỏ mẹ ra đã chuẩn bị gì đâu.
– (Vũ) Đồ lễ tao mua hết rồi, lên xe đi.
Tôi leo lên xe chui vào thấy mấy thằng trời đánh còn lại đang ngủ gật. Xe bon bon chạy êm ru, tôi leo lên cũng ngủ luôn. Đang ngủ ngon bỗng xe phanh cái kít, hoảng hồn tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng bác tài chửi. “Đm con chó chạy qua đường, tý nữa thì cán bét nhè”. Thằng Thắng cũng lầm bầm chửi “Đm con chó” rồi quay mặt ngủ tiếp. Lúc này tôi tỉnh rồi ngồi nhìn mấy thằng vẫn say ngủ muốn đấm cho mỗi thằng 1 cái nhưng sợ chúng nó dậy thông ass cho lại khổ. Lôi điện thoại ra định nt cho em nhưng nghĩ lại h vẫn còn sớm em chắc vẫn ngủ chưa dậy nên thôi. Lại vào fb… thấy một dòng stt của Bảo Nhi từ đêm qua. “Vẫn khuôn mặt tôi hận đến xương tủy đó nhưng sao anh ấm áp đến lạ kỳ, có lẽ em…” vẫn lại cái dấu 3 chấm đó. Tôi cũng lờ mờ đoán nội dung còn lại là gì nhưng vẫn không chắc. Lục lại mấy bức hình của em để ngắm, copy 1 cái đẹp nhất về điện thoại.
“Con nào xinh thế mày” Giật mình thấy thằng Vũ đã dí mặt vào điện thoại của tôi soi rồi. Vội tắt điện thoại, tôi đáp.
– Con bé trên fb ấy mà, thấy xinh gái click vào xem thôi.
– Có thế sao mày giật mình tắt điện thoại.
– Éo thích mày soi.
Thằng Vũ ko nói gì chỉ mỉm cười. Không biết nó có biết em không nữa. Xe chạy 1 lúc thì cũng tới nơi. Bọn tôi lục đục thuê nhà nghỉ. Cả lũ nằm chềnh ềnh ra giường. Thằng Vũ giục “mấy con lợn này không bê đồ vào mà nằm đấy”. “Nghỉ tý, đi từ sáng sớm chưa nghỉ ngơi gì mệt chết bà” Thắng làu bàu. Thế là tôi dậy bê đồ vào phòng cùng thằng Vũ. Cả lũ nghỉ ngơi ăn uống đến chiều thì ra bến Đục. Giờ mới mùng 5 tết nên chốn này vẫn còn vắng, không đông như mùa lễ hội. Nhớ ngày trước đi Chùa Hương vào mùa lễ chen nhau đến bẹp ruột làm tôi tởn đến già.
Ngồi thuyền giữa dòng suối Yên với làn nước trong xanh, cảnh vật nơi đây thơ mộng quá. Mấy thằng bạn lắm mồm suốt ngày chửi nhau như đàn bà vang một góc suối. Tôi ngồi lặng im ngắm nhìn cảnh vật chùa Hương. Lòng thanh thản đến lạ… Điện thoại rung lên… là em.
– Alo anh nghe.
– Anh ui, em nhớ anh.
– Uầy, mới gặp nhau tối qua mà đã nhớ (tôi nói khẽ)
– Em không biết nữa. Nhớ là nhớ thôi.
– Hì, nhớ cái gì của anh.
– Anh này xấu tính, em nhớ nụ hôn của anh, được chưa (em nói to làm mấy thằng bạn tôi chú ý)
– (Đạt) Á à cái thằng cứt này nói chuyện với em nào.
– (Vũ) Định mệnh tao nghi từ lúc trên xe rồi thằng chó.
– (Sơn hét to) em ơi thằng này nó gay đấy.
– (Tôi) Cái đệt – quay ra nói nhỏ với em: Mấy thằng bạn anh nó quấy quá. Khi khác nói chuyện em nhé.
– (Em Nhi) Hi hi, bạn anh vui thế, mấy anh hôm qua hả?
– (Tôi) Uhm, chúng nó đấy. Tý anh gọi lại em nhé.
Tắt điện thoại quay lại lườm mấy thằng khốn. Thằng Thắng kẹp cổ tôi, “thằng Tuấn nó giấu ae ơi, quẳng nó xuống suối thôi” mấy thằng kia hùa vào đấm tôi huỳnh huỵch “giấu này, giấu này”, bị nện trận nhử từ, tôi nằm giữa thuyền thở hổn hển. “Đm mấy thằng chó”, tôi chửi. Rồi cũng đến chân chùa Hương. Bọn tôi vừa leo vừa chém gió chả mấy chốc lên đến chùa Thiên Trù, cả lũ chụp ảnh rồi vào dâng lễ. Chơi ở đây chán chê cả bọn lại leo tiếp lên động Hương Tích, lần này quãng đường leo khá dài nên thằng nào thằng nấy thở bằng tai. Mãi mới tới nơi, lên đến đỉnh chụp 1 kiểu ảnh sau lưng là núi non hung vĩBức ảnh đó tôi khá thích vì chụp cả 5 thằng. Tôi up ngay lên fb. Bọn tôi vào dâng lễ xong xuôi rồi chạy loanh quanh chụp ảnh. Bỗng thằng Đạt hét lên như phát hiện đc điều gì đó. Quay ra thấy nó cầm điện thoại rồi nói “ae ra đây xem này”. Bọn tôi chạy lại chúi đầu vào đt của nó. Đó là bức hình tôi vừa up lên fb, nhưng bên dưới là dòng cmt của em “anh đi chơi vui vẻ nhớ về mua quà cho em. Hi.”
– (Đạt) con nào đây, sao tao chưa gặp bao h.
– (Vũ) cái con vừa gọi điện chứ còn con nào nữa.
– (Sơn) ê Đạt mày click vào xem mặt nó đi.
Cũng may fb em để chế độ ẩn người lạ nên mấy thằng cứt chỉ soi đc cái avatar với cái ảnh bìa.
– (Thắng) xinh thế mày. Nhưng tao trông quen lắm. À đúng rồi con bé này ở ngoài bộ đây.

Mấy thằng quay ra nhìn tôi “con hôm qua mày đi hả”. Tôi gật đầu ” ừ. nó đấy”.

– (Vũ) tao biết mày mới chia tay bạn gái. Nhưng mày đừng có tình cảm với loại gái đó chứ.
– (Tôi) ai bảo mày tao có tình cảm. Nó xin số tao rồi add fb thôi chứ có cái mẹ gì mà căng.

Mấy thằng nhìn tôi và tôi biết chúng nó nghĩ gì bởi vì bọn tôi đã quá hiểu nhau. Nhưng sự thật tôi cũng đâu có ý định sẽ yêu Nhi. Nói chuyện cho bớt cô đơn thôi. Trong tim tôi thì Mai đã chiếm 1 phần quá lớn rồi. Tôi chỉ coi Nhi như một người em. Mà đã quất em rồi thì em cái mẹ gì nhỉ. Tôi cũng chả biết mối quan hệ này là gì nữa. Tôi vẫn có định kiến về nghề cave của em. Em chỉ là cave… Tôi thấy tiếc.
Cả lũ kéo nhau xuống. H chúng nó lại sôi nổi như chưa có chuyện gì xảy ra vẫn troll nhau. Bỗng Vũ khựng lại.
– Tuấn ê. Đừng nhìn gì cả cứ đi thẳng thôi.
Tính người Việt Nam là càng cấm càng làm, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Mắt tôi mờ đi, là Mai. em đang khoác tay một lão hói đầu ngoài 40 tuổi cùng nhau có những cử chỉ thân mật. Tôi biết đó ko phải bố em vì ông ấy đã mất rồi. Âu yếm thế chỉ có thể là người tình. Tôi định đứng trước mặt bọn họ để làm cho ra nhẽ, nhưng mấy thằng bạn đã kéo tôi đi. “Kệ cm chúng nó đi, tiếc gì cái con đào mỏ đấy. Nó yêu tiền thôi, tao thấy nó đi với lão ta từ khi vẫn yêu mày cơ”. Không tin vào tai mình, tôi gầm lên “đkmm sao giờ mày mới nói”. Tôi vùng ra nhưng bọn bạn vẫn giữ chặt. “Bỏ đi mày, loại gái đấy đừng tiếc, tao biết có ngày nó nói sẽ bỏ mày nên tao cứ để mọi việc xảy ra thế. Nói cho mày rồi mày quyến luyến éo dứt được nó”. Tôi cũng buông xuôi hạ giọng “Thằng ngu mày nói với tao sớm thì tao tự bỏ nó rồi. Chứ éo phải đợi đến hôm nay mới biết lý do. Xin lỗi vừa nãy tao hơi mất bình tĩnh.”
Suốt quãng đường về tôi im lặng. không có tâm trạng đâu mà chém gió với mấy thằng bạn. Về đến Hải Phòng cũng đã muộn. Cả lũ đi ăn đêm rồi ai về nhà nấy. Tắm rửa xong nằm vật ra giường. Chả buồn làm gì nữa. Điện thoại rung. Tôi uể oải bắt máy mà ko nhìn xem ai gọi.
– Alo.
– Em đây anh. Giọng anh sao chán nản thế?
– Em đây, giọng anh sao chán nản thế?
– Uhm, Nhi kute đấy à (tôi cố trêu để em không biết tôi đang buồn)
– Eo ôi, kute gì anh. Hi. Mà bảo gọi lại cho em sao anh ko gọi làm em đợi mãi.
– Anh… anh…
– Em nghe giọng anh là biết rồi, anh đang có chuyện chứ gì, xì. (cô nhóc tính ý quá)
– Uhm, anh không được vui.
– Sao không vui, kể em nghe đi.
– Chuyện tình cảm ấy mà, anh không muốn nhắc. Qua rồi thì thôi.
– Giá em ở bên anh lúc này, em sẽ chiếm lấy đôi môi ngọt như kẹo của anh.
– Ha ha, anh cũng mong thế.
Chợt trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.
– Hay là anh ra ngoài đấy với em nhé – Tôi nói
– Nhưng mà… muộn rồi anh.
– Muộn gì, anh ra đấy.
– Nhưng em về quê rồi.
– Thế hả, thế quê em ở đâu?
– Lạng Sơn anh ạ.
– Uầy, xa nhỉ.
– Vâng.
– Nhi này.
– Dạ. (yêu vãi đái)
– Hay là anh về quê em chơi nhé. (thất tình nên đầu óc tôi lú cmnr, đưa quyết định khá là vội vã)
– Hả… anh về quê em á, thật không anh.
– Thật đọc địa chỉ đi em
– Dạ… dạ… anh đến thành phố Lạng Sơn em sẽ đón anh, mà anh đừng về quê em, đi xa vất vả anh ra, em sẽ sớm ra với anh mà.
– Thôi ngủ đi em, bye em. Ngủ ngon nhé.
– Dạ vâng, bye anh. Nhớ anh!
Thở dài, chợt nghĩ, sao mình quyết định vội vàng thế. Nhi có phải người yêu đâu, hay là mình… Không, không phải, làm mẹ có chuyện mình đi thích 1 đứa… Không, không được nghĩ em ấy là cave. Trong đầu tôi những dòng suy nghĩ nối tiếp nhau đầy mâu thuẫn. Không thích em ấy thì quyết định về quê em làm gì. Mở điện thoại check fb. Thấy một dòng stt em mới up lúc chiều. “Sao lại khuôn mặt đó chứ, sao tôi lại yêu người mang khuôn mặt đã làm tim tôi tan nát?” Yêu hả, yêu, ha ha. Tiếng yêu sao em nói dễ dàng vậy chứ? Em biết gì về tôi mà em viết là yêu tôi? Em biết tôi biết em là cave mà sao vẫn yêu? hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu tôi. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau dậy rõ sớm, chả cần ai gọi. Tôi quyết định đi LS trong hôm nay. Không biết nên đi phương tiện gì nhỉ, ra bến bắt xe sao. Và một sự quyết định điên rồ nhất… tôi sẽ đi xe máy. Với tấm bản đồ trên điện thoại thì ngại gì không phượt một chuyến nhỉ, tôi tự nhủ. Trời khá lạnh nên tối quần áo khăn khố đóng đầy đủ. Sau lưng là một balo quần áo, tôi định tới đó vài ngày tiện thể du lịch luôn. Bon bon trên con AB lòng đầy mâu thuẫn, với ý nghĩ “không yêu sao phải khổ thế” cứ quanh quẩn trong đầu, thôi kệ ra sao thì ra.
Sau 8 tiếng lần mò thì tôi cũng đến được thành phố LS, điều thích thú nhất trên con đường đi tới đây là cảnh núi non hung vĩ. Trông thật thích thú, tôi như 1 đứa trẻ đi khám phá thế giới mới vậy, mọi thứ hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Đứng trước chợ Đông Kinh, chả hiểu sao tôi mò được đến tận đây nữa, he he. Tôi rút điện thoại gọi cho em. Một giọng nhí nhảnh vang lên.
– Em đây anh.
– Em đang ở đâu đấy?
– Em đang ở nhà, nhớ anh muốn chết, sao cả ngày hôm nay không thấy gọi cho em, em gọi sao không bắt máy, anh ăn cơm chưa, anh đang làm gì ế…
– Hỏi từ từ thôi anh loạn.
– Vâng, nhớ anh quá!
– Anh đang ở LS này.
– Sao cơ! Anh đã ở Lạng Sơn rồi, đang ở bến xe nào em ra đón?
– Anh đang đứng trước chợ Đông Kinh này.
– Sao anh ra tận đấy. Đợi em xíu em ra liền.
Nhỏ cúp máy cái rụp chưa đợi tôi nói hết câu. Chắc đang vội chạy đến đón tôi. Ngồi quán nước đợi gần tiếng đồng hồ, cũng hơi sốt ruột vì phải đợi lâu. Điện thoại rung lên, là em.
– Anh đâu rồi?
Tôi đứng dậy nhìn xung quanh thấy em ngồi trên chiếc xe vespa màu vàng. Em mặc áo trùm dài qua mông, quần bó sát kiểu như quần tất tôn lên cặp đùi thon gọn của mình. Em đi đôi guốc cao màu trắng trông rất hiện đại. Tôi chạy ra chỗ em.
– Nhi ơi.
– Anh! (em xuống xe ôm chặt lấy tôi trước bao con mắt tò mò)
– Đến muộn thế, anh đợi em lâu rồi đấy.
– Tại xa mà, em xin lỗi. (em chu mỏ nũng nịu)
– Hì, lỗi lầm gì, đón anh là tốt lắm rồi, mình đi kiếm chỗ nào ăn đi.
– Lên xe đi anh, em chở.
– Anh đi xe máy lên đây mà.
– Cái gì!!! (em nói như hét) Anh điên rồi, sao không chạy xe khách, đi xe máy anh có biết là nguy hiểm lắm không.
– Sao đâu em. Anh vẫn nguyên vẹn nè. (tôi cười tươi dang rộng hai tay ra)
– Em ghét anh!!! Anh có mệnh hệ gì sao em sống nổi. Hức, hức. (Nhỏ nói như sắp khóc đến nơi)
– Thôi anh xin, anh xin (tôi ôm em vào ***g ngực, cũng như bao thằng đàn ông, tôi sợ nước mắt con gái)
– Hu hu, nhỡ anh gặp tai nạn thì em chết mất.
– Lau mặt đi em, mình đi ăn, gặp anh không vui sao mà khóc hoài.
Em lấy khăn trong bóp ra lau nước mắt, đúng là cô bé mít ướt, 2 lần gặp là 2 lần em rơi lệ. Tôi chạy vào quán nước lấy xe, em dẫn tôi vào một quán vịt quay. Vịt quay ở đây khá thơm, vì đang đói nên tôi cứ cắm mặt mà gặm, còn em thì nhìn tôi ăn tủm tỉm cười.
– Sao em không ăn?
– Anh cứ ăn đi, ngắm an hem no rồi. Hì.
– Em làm thế sao anh dám ăn nữa, hic.
– Em ăn cơm ở nhà rồi anh cứ ăn.
Ăn uống xong xuôi em dẫn tôi uống cà phê, quán bài trí khá gọn gàng và bắt mắt. Hai đứa vừa uống nước vừa hàn huyên tâm sự.
– Em ở với ai thế – tôi hỏi..
– Em ở với gia đình. Bố nè, mẹ nè, em gái nè.
– Nhà em biết em làm gì không.
– Biết sao được anh, em không nói và cũng không muốn nói, họ chỉ biết em làm ở Hải Phòng (mặt em thoáng buồn)
– Em vất vả rồi. (tôi định hỏi tại sao em xuống ĐS làm gái nhưng ngập ngừng lại thôi)
– Đời em cũng chỉ vứt đi, em sống đên bây giờ là cho em gái em thôi. Em không muốn nó phải đi theo vết xe đổ của em.
– Uhm…
– Em nhiều lúc muốn bỏ quách cái công việc chết tiệt kia nhưng nghĩ đến việc bỏ thì lấy đâu ra tiền mà nuôi em, bố em sửa xe, mẹ bị tai biến nằm một chỗ, nhà có em là thu nhập chính, bỏ nghề thì… hức… (mắt em đỏ hoe cúi xuống)
– Anh hiểu hoàn cảnh của em (tôi nắm nhẹ bàn ta nhỏ nhắn của em)
Trong đầu tôi rối bời, không rõ cảm xúc là gì nữa. Tôi chợt nghĩ đến câu nói “không nghe 4` kể chuyện” tôi thấy hơi chột dạ. Tôi đúng là thằng đểu mà.
– Anh muốn nghỉ ở đâu, em thuê nhà nghỉ cho anh nhé – em hỏi tôi.
– Anh về nhà em có được không?
– Hả, anh muốn về nhà em?
– Uhm (tôi gật đầu)
– Anh về bố em bắt anh ở lại làm rể thì sao? (Em mỉm cười)
– Anh sợ chắc, ha ha. (Nghĩ lại thấy khi đó ăn nói liều quá)
– Anh thì ghê gớm rồi. Mình về nha anh.
Tôi đi cùng em, đường xa lắm, ra đến ngoại thành thành phố, dân cư bắt đầu thưa thớt rồi. Em dừng lại ở một căn nhà cấp 4, có mỗi tầng trệt. Bước vào phòng khách tôi thấy bất ngờ vì đồ đạc nhà em khá sơ sài, giữa nhà kê một bộ bàn ghế gỗ đã cũ. Bố em đang ngồi xem tv thấy người lạ bước vào ông liền đứng dậy.
– (Em) Con chào bố, đây là anh Tuấn, bạn con dưới Hải Phòng .
– (tôi) Cháu chào bác! (Đưa bác túi hoa quả vừa mua làm quà)
– (Bố em) Chào cháu, cháu vào nhà ngồi uống nước, đến chơi với gia đình là bác vui rồi quà cáp gì cho tốn tiền. (Bác trai khá hiếu khách, bác cũng đã nhiều tuổi rồi, tôi đoán cũng gần 60)
– (Tôi) đáng bao nhiêu đâu bác.
Tôi ngồi xuống ghế đợi bác pha trà, còn em thì chạy vào buồng. Thấy thế tôi đứng dậy hỏi em “Mẹ em đâu?” “Trong này anh ạ.” Tôi đi vào buồng thấy mẹ em nằm trên giường. Em giới thiệu tôi với mẹ rồi về phòng, bà không nói gì chỉ nằm đấy mỉm cười gật đầu. Tôi hỏi thăm bác gái một lúc lâu thì ra ngoài phòng khách nói chuyện với bác trai. Nghe giọng điệu bác nói về 2 cô con gái thì bác tự hào về 2 đứa lắm. Một đứa thì học giỏi năm nào cũng được giấy khen, một đứa còn trẻ đã biết kiếm tiền về nuôi gia đình, nuôi em ăn học. Trong mắt bác ánh lên niềm tự hào làm tôi rất buồn cho em. À còn em gái em nữa. Đang thắc mắc thì có tiếng xe đạp phanh ngoài cửa. Tôi nhìn ra thấy một cô bé giống Nhi như tạc vậy.
– (Em gái Nhi) Con chào bố, ơ ai đây?
– (Bố Nhi) đây là anh Tuấn, bạn chị Hường, còn đây là bé Hồng con gái thứ 2 của bác (Bố Nhi quay ra nói với tôi, à mà giờ mới biết tên thật của Nhi là Hường, làm gì xấu mà cứ giấu)
– (Tôi) Anh chào em! Anh là Tuấn.
– Vâng! Chào anh.
Chào xong Hồng chạy một mạch vào buồng phía sau nhà, chắc đấy là phòng của 2 chị em. Ngồi chơi với bố Nhi một lúc thì Nhi đi ra, giờ em mặc bộ đồ ngủ dài tay trông rất dễ thương.
– Anh muốn xem phòng của 2 chị em em không?
– Có chứ.
Bước theo em, ngó vào phòng thì thấy cũng giản dị như căn nhà của em vậy, một chiếc giường đôi trải ga màu vàng của 2 chị em, một tủ quần áo khá lớn được đóng bằng tay, một chiếc bàn học có một dàn máy vi tính dành cho Hồng phục vụ việc học. Một bàn để mỹ phẩm của Nhi.
– Thôi muộn rồi, anh đi cả ngày mệt rồi nên ngủ sớm đi, ngồi xe máy lâu như vậy chắc anh nhức mỏi lắm, hay để em đấm bóp cho nhé.
– Thôi, làm gì có chỗ nằm.
– Giường em kìa.
– Thôi ngại chết, anh ra ngoài phòng khách đây.
Ra đến phòng khách thì thấy bác trai đã trải sẵn chăn gối ra ghế rồi, chắc bác được Nhi nhắc sắp chỗ ngủ cho tôi.
– Nhà chật cháu thông cảm ngủ tạm trên ghế một đêm nhé.
– Vâng, cháu dễ ngủ nằm đâu cũng được ạ.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi cởi quần áo khoác bên ngoài ra mặc mỗi cái quần đùi cùng áo ngắn tay chui vào chăn được trải trên ghế. Bác trai tắt đèn về phòng ngủ cùng bác gái. Chắc Nhi cũng ngủ rồi. Mặc dù khá là mệt nhưng lạ nhà nên tôi vẫn khó ngủ, nằm mãi không ngủ được. Bỗng nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Tôi giả bộ nhắm mắt. Mùi hương quen thuộc và tôi đoán là ai. Còn ai vào đây nữa, em lay nhẹ tôi. Thấy tôi vẫn nằm im chắc em nghĩ tôi ngủ rồi, tôi nghĩ trong bụng chắc em sẽ quay về phòng thôi. Nhưng không, em lật chăn lên, nhẹ nhàng chui vào nằm cạnh tôi như 1 con mèo. Đầu em áp vào ngực tôi nằm gọn trong lòng tôi. Lúc này tôi mới lên tiếng.
– Sao em liều thế? Không sợ bố ra à?
– Hi, em nhớ anh muốn chết.
– Sao em liều thế? Không sợ bố ra à?

– Hi, em nhớ anh muốn chết.

– Thế em nhớ cái gì của anh nào?

– Anh xấu tính, cứ trêu em.

– Anh hỏi thật mà.

– Nhớ cái này này…

Nói xong em trườn lên đặt vào môi tôi một nụ hôn, tôi hưởng ứng một cách mãnh liệt. Lưỡi chúng tôi xoắn chặt lấy nhau, tôi tham lam mút hết lưỡi và môi của em. Hai tay tôi xoa bóp mông em không ngừng. Tôi luồn tay hẳn vào trong quần mà xoa trực tiếp mông em. Hai tay em thì xoa khắp ngực tôi. Môi chúng tôi vẫn dính chặt với nhau, chúng tôi hôn lâu lắm. Xoa bóp mông em chán chê, tôi luồn tay ra phía trước vuốt nhẹ vào bím em. Một cảm giác quen thuộc, em ra quá là nhiều nước. Ngón tay tôi cong lên khều đúng điểm nhạy cảm nhất của em, người em như điện giật, em cắn môi tôi bật máu. Em liếm hết, mút mạnh môi tôi. Một tay tôi luồn xoa ngực, một tay tôi xoa bím em. Em rời môi tôi thở hổn hển.

Em như mất kiểm soát, giữ chặt cánh tay tôi đang xoa bím em lí nhí “đừng anh, em sắp…”. Tôi càng mạnh bạo chồm lên mút chặt môi em, tay xoa bóp mạnh bím em. Em rùng mình vì đang ra, hai mắt em nhắm nghiền, miệng vẫn đang dính vào miệng tôi nên không rên được. Tôi buông em ra là lúc em nằm xụi lơ, thở gấp. Tôi ôm em, em rúc đầu vào ngực tôi như 1 con mèo. Em ngước mắt lên nhìn tôi rồi hỏi “em giups anh ra nhé”. Tôi im lặng gạt đầu. Em luồn tay vào trong quần tôi cầm lấy khúc gân đang cứng hết cỡ. Một luồng điện tê rần trong tôi. Tay em lên xuống nhịp nhàng, môi em lại tìm đến môi tôi. Em sục điêu luyện quá nên tôi chỉ cầm cự được 5 phút, thằng em chớ ra đầy quần tôi. Tôi rùng mình, cảm giác như trút bỏ gánh nặng.

– Bẩn hết quần anh rồi, sao h. – tôi hỏi em.

– Hi hi, anh ra nhiều thế lại chả bẩn.

– Thế em ra ít nhỉ? Ha ha.

– Quần em cũng bẩn mà. Đi xuống nhà tắm với em.

Em đứng dậy kéo tay tôi đi, tôi lẽo đẽo đi theo em xuống nhà tắm. Em bảo tôi cởi quần áo ra rồi chạy lên nhà, tôi bảo en lấy hộ quần áo trong balo. Lúc sau em đi xuống nhà tắm với trang phục của eva. Một tay em cầm quần áo, một tay em cầm phích nước. Em pha nước ấm rồi lấy khăn lau khắp người tôi, em rửa sạch sẽ thằng em của tôi, tôi chỉ việc ngồi đấy để em phục vụ tôi như một người vợ. Vợ à,, nghĩ đến đấy tôi bật cười, nụ cười đầy chua chát. Em hỏi tôi sao cười, tôi chỉ biết im lặng.

Hai chúng tôi làm vệ sinh xong chưa kịp mặc quần áo thì tôi lại kéo em vào lòng. Hai thân thể trần chuồng áp chặt vào nhau. Môi lại tìm môi. Tôi đẩy em dựa vào tường, cu của tôi đã tìm đến khe bím của em mà lách vào. Tay em vịn lấy cổ tôi, tôi nhịp thật nhẹ nhàng. Em rên nhỏ, tiếng rên em kích thích tôi mãnh liệt. Hai tay tôi đỡ hai chân em xốc lên, lưng em dựa vào tường làm điểm tựa, hai tay em vịn sau gáy tôi. Tôi nhấp nhanh dần, bím em ra nhiều nước đến nỗi rớt cả xuống đất. Bím em co bóp làm thằng em tôi đến giới hạn, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để buông em xuống, tôi rút cu ra khỏi bím em. Từng đợt tinh trùng vọt ra đầy lên bụng em, bắn cả lên ngực em. Tôi dựa vào em thở lấy sức. Hai đứa ôm nhau một lúc, tôi buông em ra, em lườm tôi một cái.

– Anh xấu tính, h lại bẩn hết cả rồi.

Nhìn em nũng nịu tôi lại muốn làm shot nữa, nhưng thôi, hơi sức đâu mà làm. Hai đứa tắm lại, mặc quần áo rồi leo lên ghế nằm. Em lại cuộn tròn trong lòng tôi như một con mèo. Em thủ thỉ.

– Em yêu anh ( đây là lần đầu tôi nghe em nói yêu từ chính miệng em)

– Anh biết.

– Em biết anh không yêu em chỉ vì em là…

– Suỵt (tôi đưa tay che miệng em không cho em nói tiếp) ngủ đi em.

– Dạ. À mà quà đi chùa hương đâu anh.

– Ặc, anh quên chả mua gì cả.

– Đồ xấu tính, ghét anh (em phụng phịu)

Tôi ngồi dậy kéo em dậy. Tôi tháo cái lắc bạc tôi đeo ở tay ra đeo vào tay em. Cái lắc theo tôi cũng chục năm rồi chứ chả ít.

– Đền em cái này nhé.

– Cứ như là anh trói em lại ấy. Hi hi.

– Trói cái gì chứ, em không thích à?

– Thích chứ, cái gì của anh em cũng thích hết.

– Cả cái đó hả? ha ha.

– Cái gì hả anh… à… cái anh này, vô duyên. Đang nói chuyện nghiêm túc mà cứ trêu người ta.

– Muộn rồi ngủ thôi em.

– Dạ.

Trời đã khuya lắm rồi, em cũng đã ngủ như con mèo trong lòng tôi. Và tôi cũng chìm vào giấc ngủ bỏ lại sau đó bao nỗi lo âu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhi không còn nằm cạnh tôi. Bố Nhi cũng đã dậy và ra ngoài, với tay lấy chiếc điện thoại. Đã 9h rồi, thế mà Nhi không gọi tôi dậy. Làm vệ sinh cá nhân xong tôi đi kiếm em. Nhà không có ai, chỉ có mỗi tôi và mẹ Nhi ở nhà. Tôi lấy điện thoại gọi cho em.

– Anh dậy rồi à.

– Anh mới dậy, em đang ở đâu thế.

– Em đang đi chợ với cái Hồng. Anh đợi em xíu em về liền.

Vào trong buồng hỏi thăm bác gái một lúc thì Nhi và Hồng cũng về. Em xách lỉnh kỉnh một đống thực phẩm, chắc làm cơm tiếp tôi đây. Tôi chạy ra xách giúp em. Cái Hồng trêu tôi.

– Anh này ngũ kỹ nhỉ, sắp trưa rồi đấy, hi hi.

– (tôi) Hì, tại anh mệt quá nên ngủ nướng tý.

– (Hồng) Hôm qua anh làm gì mà mệt hả (Mặt cười gian)

– (tôi) Ơ…

– (Nhi) Con bé này xuống bếp đi, ở đấy mà nói linh tinh.

Tôi phụ xách đồ xuống bếp. Bếp nhà em chỉ có 2 cái bếp than tổ ong, không có bếp gas hay điện. Xong tôi kéo Nhi lại 1 góc.

– Sao sáng dậy không gọi anh.

– Trông anh ngủ dễ thương quá không nỡ gọi, hi.

– Cái con bé này…

– Em sao làm sao?…

Nói dứt mồm em vịn đầu tôi xuống, lại hôn… chúng tối lại quấn vào nhau

– E hèm… có trẻ con ở nhà đấy nhé.

Giọng của Hồng vang lên. Nhi xấu hổ đẩy tôi ra.

– Anh lên nhà đi, em nấu cơm.

– Để anh giúp.

– Không được, anh là khách, lên khà đi. (Vừa nói em vừa đẩy tôi)

Lên nhà ngồi xem tv điện thoại rung lên, là Vũ.

– Alo

– Lô cmm, mày lặn đi đâu mà hôm qua đến giờ không thấy mặt, không onl cả fb.

– Tao đi Lạng Sơn.

– Đm đi mảnh hả, sao không rủ.

– Rủ cái mẹ gì, đi có việc. Thế gọi có việc gì?

– Em nhớ anh, không gọi đc à (Nó giả giọng con gái)

– Nhớ cmm, thằng gay này.

– Đm mày quên hôm nay sinh nhật thằng Sơn à. Bố gọi nhắc mày nhớ.

– Ờ, thế hả, quên cmn mất. Tao sẽ về sớm nhất có thể.

– Về nhanh, thiếu mày mất vui…

Hôm nay sinh nhật thằng Sơn mà tôi quên mất, cầm điện thoại check fb giết thời gian… một stt của Nhi sáng nay. “Em sẽ không bao giờ quên được ngày hôm qua, cảm ơn anh vì đã bên em!”. Haiz, con bé này lắm chuyện quá.

Ngồi chơi một lúc thì cũng đã đến trưa, Nhi với Hồng cũng làm cơm xong. Hai đứa dọn lên bàn khá là nhiều món. Bác trai cũng đã về, tay cầm chai rượu to. Quả này xong tôi rồi, hic. Hồng mang cơm vào buồng cho bác gái. Tôi ngồi uống rượu với bố Nhi. Hai bác cháu chén tạc chén thù, tôi cũng thấy phê phê rồi mà bác vẫn tỉnh như sáo. Bác kể chuyện yêu bác gái như thế nào sinh hai đứa con vất vả ra sao. Tôi ngồi nghe trong lòng thương cảm với hoàn cảnh gia đình Nhi, và tôi càng thương Nhi nhiều hơn. Suốt bữa ăn Nhi không nói gì, chỉ ngồi nghe tôi và bác trai nói chuyện và gắp thức ăn cho mọi người.

Cơm nước xong xuôi, bác trai vào giường nằm Tôi ra định phụ rửa bát với em nhưng em cứ đuổi tôi lên nhà. Rửa bát xong em rủ tôi vào thành phố đi tham quan. Tôi dậy, lấy xe chở Nhi vào thành phố. Nhi dẫn tôi quanh thành phố Lạng Sơn. Tạt vào quán kem mà em thích ăn. Đi vòng vòng một lúc mở điện thoại ra xem thì cũng đã 2h chiều. Tôi bảo em.

– Anh định ở đây vài hôm cơ nhưng hôm nay là sinh nhật thằng bạn anh nên anh phải về rồi.

Please Wait..
Enter Only Adult 18+
– Thế hả anh. (giọng em hơi buồn)

– Đừng buồn nhé, mình sẽ gặp nhau nhiều mà.

– Vâng.

– Hì, em ngoan ghê.

– …

– Hay là em xuống Hải Phòng luôn với anh nhé (tôi hỏi)

– Anh cho em đi cùng thật hả anh (Giọng em rạng rỡ hẳn)

– Thế em đã đi hết tp HP chưa.

– Em chưa

– Em dẫn anh đi khắp LS rồi thì anh cũng phải dẫn em đi khắp HP chứ.

– Vâng, yêu anh thế!

Nhi vui lắm, suốt quãng đường về em hát suốt. Tôi lai em về, em vào phòng thay đồ , trong lúc đó tôi gặp bác trai biếu bác chút tiền thay quà. Bác quyết không nhận nhưng tôi cứ nhét vào tay bác làm bác cũng xuôi. Em thay đồ xong đi ra cầm theo ít quần áo, tôi chào cả nhà rồi lai em về HP. Ngồi sau tôi em ôm chặt cứng. Vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện nên quãng đường về nhà như ngắn hơn. Về đến nhà đã là 9h tối. Mở điện thoại thấy một đống gọi nhỡ và tin nhắn của bọn bạn.

– Anh ở một mình à (em hỏi tôi)

– Uhm, em vào lau mặt thay đồ đi rồi cùng đến chỗ bạn anh sinh nhật.

– Thôi em ở nhà cũng được, tối về sớm nhé anh.

– Ở nhà cái gì, đi cùng anh luôn, bạn anh nó không để ý chuyện của em đâu.

– Nhưng em…

– Nhưng cái gì nữa, thay đồ nhanh đi em.

Tôi chở em tới MDM club, là nơi Sơn tổ chức sinh nhật. Tôi vốn không thích bar, vào đau đầu bm ra. Dẫn em vào bàn, hội bọn tôi đã có mặt đầy đủ, cả gấu của chúng nó nữa chứ, bọn bạn thấy Nhi thì ngạc nhiên lắm… Ơ đm cái gì nữa thế kia, sao Mai lại ở đây…

Tại sao Mai lại ở đây câu hỏi đó vừa xuất lên trong đầu thì Vũ đã tiến tới chỗ tôi.

– (Vũ) Đm đến muộn thế mày?

– (tôi) Tao vừa mới về đến HP, à đây là Nhi, bạn gái tao (tôi nói to để cho những người còn lại biết) Sơn chúc mừng sinh nhật nhé (vứt nó gói quà mua khi đang trên đường tới đây)

– (Nhi) Chào các anh chị, em là bạn gái anh Tuấn (vừa nói em vừa hướng mắt về phía Mai, chắc qua fb em cũng đã biết về Mai là bạn gái cũ của tôi)

– (Sơn) Tuấn ơi mày gay cơ mà, sao mày kiếm đâu ra em xinh gái thế này. ha ha.

– (Đạt) thằng này cứ giấu ae, sợ bọn tao bắt mất à mà mày giấu.

– (Thắng) thôi con xin các bố, các bố chém ít thôi em nó ngại kìa. Mà thằng Tuấn cũng bựa cơ, im ỉm xong dẫn ở đâu ra 1 em xinh thế này về làm bạn gái.

Cả lũ chém rôm rả làm Nhi ngượng chín mặt, cứ đứng ôm lấy cánh tay tôi. Bỗng nhiên Mai cầm ly rượu tiến tới chỗ tôi đứng.

– (Mai) lâu không gặp anh, uống với em 1 ly chứ. Bạn gái mới của anh dễ thương nhỉ. (Mắt liếc sang Nhi)

– (tôi) mới 1 tuần chứ mấy, làm gì mà lâu.

– (Mai) ồ thế hả, thế mà em cứ tưởng 1 tháng rồi cơ, nhớ ngày xưa anh xa em 1 tuần mà anh bảo dài như 1 tháng đây. Chắc anh quên rồi nhỉ.

– (tôi) Anh cũng tưởng là như 1 tháng cơ, nhưng không ngờ anh gặp được con bé này nên thời gian đối với anh chả là gì rồi. (nói xong tôi nâng cằm Nhi lên đặt vào đó một nụ hôn thật ngọt dưới ánh mắt khó chịu của Mai)

– (Nhi) Anh… mọi người nhìn kìa…

– (Vũ) thằng này mày ngon.

– (Sơn) em ơi hôm trước thằng Tuấn nó hôn anh như hôn em bây giờ đấy, ha ha.

Mai không nói gì, lẳng lặng đi ra bàn khác, hình như là hội của nhỏ. Bên đó có mấy lão già trung niên và mấy tay to con trông như bọn WWE và mấy con bé. Thôi kệ cm chúng nó. Tôi quay ra hỏi.

– Sao cái Mai nó vừa ở đây.

– (Sơn) nó qua chúc tao xong mày tới gặp ngay nó. Nó còn bảo anh Tuấn ở nhà khóc hay sao mà không đến, ha ha.

– (Vũ) Nó thấy mày dẫn Nhi đi cùng chắc tức lộn ruột.

– (Thắng) nó giờ giống quý bà ghê, vàng đeo đầy cổ.

Cả lũ chơi ở đây chán chê ra về đồng hồ đã chỉ 12h. Ra ngoài thằng nào thằng nấy đi chân không vững nữa rồi, chỉ có mấy đứa con gái còn tỉnh vì uống ít. Mà hôm nay tôi cũng bất ngờ với khoản uống rượu của Nhi, mấy thằng bạn tôi chúc ra chúc vào nhưng em vẫn uống hết, lúc cuối còn uống đỡ tôi. Gái quê mà tửu lượng kinh thật. Bọn tôi còn định ra hồ Đào uống tăng rượu mực nữa nhưng mấy con bé người yêu lũ bạn cản lại bắt về. Khiếp mới yêu đã quản như gì rồi. Tôi say quá không lái xe được nữa đành để Nhi chở.

Ngồi sau em mùi nước hoa phảng phất thật dễ chịu, tôi luồn hai tay ôm lấy vòng eo con kiến của em. Sương xuống trời thật lạnh. Vì có men rượu nên những ký ức của ngày xưa ùa về… Có lần tôi say Mai cũng chở tôi như vậy. Tôi nhớ lúc đó tôi không ôm Mai nhưng em cầm lấy tay tôi đặt vô bụng. “Anh ôm chặt vào, ngã thì khổ”… “Anh đã không biết uống thì uống ít thôi, báu bở gì rượu”…

“Lần sau anh mà uống nhiều như thế thì đừng trách em”… Mai là thế, luôn tỏ ra khó chịu nhưng vô cùng quan tâm tới tôi. Nhớ có lần tôi sốt cao, Mai tới nhà chăm sóc tôi như một người vợ, nấu cháo, đút cho tôi từng thìa. “Trời thì lạnh mà anh ăn mặc phong phanh thế sốt là phải, bị vài lần cho nhớ”… ha ha, nói chuyện với người ốm như vậy đấy. Những cử chỉ lạnh lùng nhưng ân cần của Mai đối với tôi như một thói quen, tôi mặc định chuyện Mai ở bên cạnh tôi là chuyện đương nhiên. Hình bóng Mai trong tôi là quá lớn… Chính vì lẽ đương nhiên đó khi mất đi tôi sock như thế nào…

Trở về với hiện tại… Không kìm được lòng nữa. Nước mắt trào ra từ bao giờ. Tôi khóc đấy ư? Ha ha… đúng là nực cười. Tôi khóc vì một con đàn bà vì chạy theo đồng tiền mà bỏ rơi tôi ư. Không đáng đâu Tuấn ơi…

Về đến nhà, Nhi quay lại tháo quai mũ cho tôi.

– Ơ, anh sao thế, mắt mũi đỏ hoe thế này???

– Không có gì đâu (tôi nhìn ra chỗ khác)

– Em biết rồi, vì anh gặp lại chị M…

– Đừng nói nữa (Tôi ôm em thật chặt, nước mắt lại ứa ra)

Em xoa lưng tôi, vỗ về tôi như 1 đứa trẻ. Chúng tôi vẫn ngồi trước cửa nhà ôm nhau. Tôi buông em ra. Giờ đến lượt em… Mắt em đỏ hoe. Rồi em khóc lớn hơn, nấc lên như trẻ con. Tôi cuống quýt lau mắt cho em.

– Thôi, thôi anh xin, tại anh, tại anh.

– Em… thương anh quá… hic… hu… hu…

– Rồi rồi, anh cũng thương em, sao khóc to thế hàng xóm ra bấy giờ…

– Híc… hu… hu… giá em không làm nghề này… em sẽ xứng với anh hơn… hu… hu…

– Sao lại nói tới chuyện đó. Thôi nín đi nào (tôi vỗ về)

– Sao ông trời bắt em gặp anh… làm em yêu anh… nhưng em chỉ là…

– NÍN NGAY (tôi quát to, nhìn em tự trách tôi cũng đau lắm)

Dắt xe vào nhà, em chạy một mạch lên gác. Tôi ngồi dưới phòng khách với bao suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Định lấy chai rượu ra… nhưng nghĩ sao lại thôi. H tôi tỉnh như sáo rồi. Tôi cũng không rõ bây giờ em là gì của tôi, tôi cũng muốn đáp lại tình cảm của em… nhưng tôi cũng là con người… hiện tại tấm lòng của tôi chưa đủ rộng để chấp nhận em. Nghĩ tới công việc, nghề nghiệp của em tôi đau quá… Liệu tôi có nên chấm dứt luôn với em… cái suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu tôi.

Dù bên ngoài tôi ra vẻ không quan tâm nhưng bên trong tôi nghĩ thế nào, nó vẫn quá mơ hồ. Tôi chửi thầm “Đm cái nghề chó chết này”… nhưng không có cái nghề đó sao tôi gặp được em. Em là người khỏa lấp những chỗ trống trong tim tôi, em ân cần như một người vợ hiền, một nàng dâu thảo… Và nếu tôi nói yêu em thì em có bỏ nghề không??? Yêu nhau rồi sau này tôi có dày vò em không??? Em có phản bội tôi không???

Rất nhiều câu hỏi hiện hữu trong đầu tôi. Tôi không muốn người yêu tôi làm điếm. Thở dài mở tủ lấy bao thuốc… tôi không nghiện thuốc… thuốc chỉ là thứ giảm áp lực cho tôi khi tôi gặp bế tắc trong công việc và cuộc sống. Rít một hơi dài. Những làn khói mở ảo như nỗi suy tư của tôi. Tôi hận chính tôi đã không dứt khoát với em ngay từ đầu, để đến bây giờ em yêu tôi như vậy. Giá như hôm đó tôi bỏ ra ngoài phòng và đi thẳng… Ha ha ha. Đúng là điên thật rồi.

Tôi về phòng… em nằm cuộn tròn như con mèo… khóe mi đọng lại những giọt nước mắt. Tôi quỳ xuống giường quan sát em ngủ. Thì thầm “Em vất vả rồi”. Đưa tay vuốt những sọi tóc của em. Em đẹp như thiên thần vậy. “Hồng nhan bạc phận” sao câu nói của ông cha lại ứng vào em chứ. Thời đại bây giờ hồng nhan thì tiền tỷ mà sao em lại khổ như thế? Tôi quay đi định xuống ghế sofa ngủ vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của em. Thì có một lực níu tay áo tôi lại. Em lí nhí “Anh ghét em rồi à? Sao bỏ em đi?”.

Tôi quay lại, đặt lên môi em một nụ hôn thật dài. “Chỉ có điên mới ghét em!” tôi thì thầm. Em ôm tôi chặt cứng.

– Thôi nào buông anh ra, để anh đi đánh răng còn đi ngủ chứ.

– Không buông, nằm xuống đây với em.

– Ô hay, miệng toàn hơi rượu không đánh răng có mà chết à.

– Thế để em phục vụ anh.

– Vãi…

– Vãi gì?

– Đâu, hì.



– Há miệng ra (Em đưa bàn chải vào miệng tôi)



– Đưa cái mặt đây (Em lấy khăn lau mặt cho tôi)



– Xong rồi, về phòng thôi. – em nói

– Ơ, anh còn chưa đi vệ sinh mà? (tôi trêu em)

– Khiếp, anh này, còn định bảo em làm gì nữa?

– Thế mà cứ tưởng phục vụ trọn gói, ha ha.

Em hình như nóng máu rồi, tụt quần tôi xuống. Quá bất ngờ không kịp phản ứng tôi luống cuống chưa biết làm gì em đã cầm lấy thằng nhỏ của tôi đưa vào bồn cầu. 1s… 2s… 3s…

– Anh sao thế, sao còn chưa ra?

– (Lúc này tôi ngượng chín mặt rồi, tâm trí đâu mà đái)

– Ô hay, sao anh bảo cần phục vụ cả khoản này cơ mà??? Hi… hi

– Thôi thôi anh thua rồi (Tôi kéo quần lên đẩy em ra và đóng cửa nhà tắm lại)

Ra ngoài thấy em vẫn đứng ở cửa nhà tắm cười khúc khích. Tôi bế em lên đi vào phòng. Đặt em xuống giường, hai chúng tôi cuốn lấy nhau trong chăn… Đêm đó chúng tôi ôm nhau ngủ đến sáng… (Không làm gì đâu nha, các bác khỏi hóng )

Sáng hôm sau dậy, tôi dẫn em đi ăn xôi thịt Lãn Ông, tôi nghiện món này nhất nên cũng muốn cho em nêm thử. Dường như khợp khẩu vị với em nên em ăn rất nhiệt tình, vừa ăn vừa nhìn tôi cười khì khì nữa chứ, trông dễ thương đến nối tôi chỉ muốn cắn. Ăn uống xong tôi chở em vòng vòng, hỏi em muốn đi đâu em bảo thích đi xem phim. Thế là 2 đứa chui vào rạp. Phim hài nên em cười suốt từ đầu đến cuối làm tôi cũng phải cười theo em. Xem xong thì cũng gần trưa rồi. 2 đứa đi ăn pizza. Vì món này lạ miệng nên em ăn nhiệt tình, công nhận em ăn nhiều, nhìn em ăn chăm chú tôi vui lắm cứ tủm tỉm cười. Xong 2 đứa nhìn nhau cười làm mấy bàn xung quanh họ để ý. Xấu hổ vđ.

Đến chiều tôi hỏi em có muốn đi chơi nữa không, em vẫn nhiệt tình bảo có, con bé này ham chơi thật. Chả còn chỗ nào nên tôi cho em đi công viên. Em thích đi tàu cao tốc nên chúng tôi chơi trò này 4 lần liền. Nhìn nụ cười của em rạng rỡ tôi cũng vui lây. 2 đứa chơi không sót trò nào, em cứ như trẻ con, hồn nhiên yêu đời. Nhìn ngắm dáng vẻ ngây thơ của em. Tôi đã quyết định. Tôi không cho phép thêm 1 thằng nào động vào em nữa. Em chịu quá đủ rồi. Em phải là của tôi. Riêng mình tôi.

Chơi chán ở công viên thì trời cũng đã gần tối. Ăn tối xong tôi dẫn em đi hóng gió. Không khí tết vẫn còn ngập tràn khắp phố phường. Dải đường trung tâm thành phố h đã lên đèn. Những hàng cây bên đường được chăng đèn nháy trông rất đẹp. Đẹp hơn cả là con đường bên bờ hồ Tam Bạc. Bờ hồ trông lung linh huyền ảo với những hàng đèn thẳng tắp hai bên. Em thích thú ngắm khung cảnh thơ mộng đó, miệng thì tíu tít như con chim non. Tôi và em ngồi trước cửa nhà hát lớn với 2 ly cafe nóng. Em dựa đầu vào vai tôi ngắm nhìn đường phố. Nhìn những cô bé, cậu bé chạy nhảy nô đùa. Ước gì tôi cũng có một mái ấm hạnh phúc. Tôi hỏi em.

– Sau này có con em muốn bé trai hay bé gái?

– Hi… Con gái đầu lòng anh ạ.

– Em nghĩ giống anh thế. Anh cũng muốn có một cô con gái.

– Thật hả anh? Em tưởng anh muốn có một cậu quý tử để nói dõi chứ.

– Mà trai hay gái đâu quá quan trọng, quan trọng là gia đình luôn hạnh phúc. Ước mơ của anh là thế đây.

– Giá mà… (em thở dài)

… tôi và em im lặng hồi lâu.

– Nhi này (tôi lên tiếng)

– Dạ

– Làm bạn gái anh nhé.

– … (em im lặng)

– Được không em?

– Nhưng… em… hức… hu… hu… (em òa khóc)

– Thôi, lại mít ướt rồi, mình đang ngồi giữa phố đây này.

– Em cũng muốn thế, đấy là ước mơ của em, nhưng… sao em lại không được như người ta chứ… hu… hu…



– Em muốn được đàng hoàng yêu anh, được bên anh nhưng sao có thể được chứ. Được bên anh như thế này em mãn nguyện rồi, nhưng đi với anh tới cuối con đường sao em làm được đây… hức… (tôi lấy giấy lau mắt cho em)

– Anh biết em vất vả rồi, anh muốn bù đắp cho em, hãy hiểu cho tấm lòng anh, được không em!?

– Em muốn bên anh… nhưng gia đình em… em gái em… hức… em cần cái nghề này thì mới sống được… sao em có thể làm bạn gái anh được cơ chứ… hu hu hu…

– Nhi… đừng khóc nữa… nghe anh nói này.

– Hức… vâng…

– Nếu em muốn dừng cái nghề đó lại, hãy nói với anh, anh sẽ giúp. Giờ anh hỏi em một câu. Em có muốn dừng cái nghề làm điếm lại không?

-… (em im lặng)

– Nào nói đi em, em có muốn làm cái nghề đó nữa không.

– Em… em không muốn làm nghề đó… nhục lắm anh ơi… hu… hu… hu…

– Thế anh hỏi tiếp này… sao em lại làm nghề đó… ai giới thiệu với em về đấy làm?

– Hè vừa rồi… vì biết nhà em cần tiền lo thuốc thang cho mẹ… thằng người yêu cũ của em nó nói có việc kiếm được nhiều tiền mỗi tội phải xa nhà… vì nhà đang thiếu tiền, em gái mới lên cấp 3, nên em đồng ý đi theo nó. Nó dẫn em xuống ĐS giới thiệu cho một nhà nghỉ ở đó. Đến lúc đấy em mới biết là em sắp làm gì… nhưng… vì nhà em như vậy nên em gật đầu… cũng chỉ vì tiền thôi anh ạ… em kiếm được rất nhiều tiền… đó là thứ làm em không thể dứt ra được… nhưng… nhục nhã lắm anh…

– Thế em yêu anh không?

– …Em có.

– Muốn làm bạn gái anh không?

– Em có.

– Thế em muốn đánh đổi công việc đó bằng một công việc khác kiếm ít tiền hơn không?

– …Em… em…

– Thế thì chúng ta không thể chung lối được rồi… anh xin lỗi…

– EM CÓ… hức… hu… hu… đừng bỏ em mà anh… em chết mất… hu… hu…

Tôi ôm em thật chặt… “Ổn rồi, nhóc con của anh.” tôi thì thầm…


Tôi chở em về nhà. Bước vào nhà em chạy tới ông sau lưng tôi. “Anh, hãy để em ôm anh thế này một lúc được không”- em nói. Em xiết tôi thật chặt như sợ tôi đi mất. Tôi gỡ tay em ra.

– Thôi buông ra nào, để anh vào tắm, hôm nay chơi cả ngày người ngợm bẩn hết rồi.

– Em tắm với anh. Em sẽ phục vụ anh như tối qua, hi hi…

Con bé này buồn cười quá, vừa mới khóc giờ đã đùa được… Tôi đang tắm thì cửa bật mở, em khỏa thân tay cầm một chiếc khăn che trước ngực. “Á, anh không đợi em, xấu tính” – em hét lên. “Anh tưởng em đùa thôi” – Tôi đáp. Em lấy cục xà phòng chà lên lưng tôi.

– Lưng anh rộng thật, úi anh xăm hả, giờ em mới để ý.

– Uhm, kỷ niệm thời trẻ trâu, ha ha.

– Hồi đi học hả anh.

– Uhm, cấp 3 anh nghịch lắm.

Em xoa khắp lưng, rồi đến ngực, bụng, cả thằng nhỏ nữa. Tắm với mỹ nhân mà em xoa như thế, tôi éo phải thánh nên kìm lòng sao được. Tôi quay lại, ôm em, đặt lên môi em một nụ hôn. Lưỡi chúng tôi xoắn lại. Hai tay tôi hoạt động khắp ngực em. Một tay luồn xoa bím em… Em hổn hển “Đừng anh, cảm lạnh đấy, tý ra giường chúng mình làm”.

Tôi mặc kệ, cứ nhiệt tình xoa bóp khắp thân thể em. Bất chợt em đẩy mạnh tôi, “Em nói rồi, trời lạnh thế này cảm ốm thì sao, sao anh bướng vậy!”. Cu tôi teo lại, khá bất ngờ với sự quyết đoán của em. Em lấy nước nóng xả vào người tôi và em. Em tắm gội cho tôi, không để tôi phải làm gì cả. Tắm xong tôi ngồi để em sấy tóc cho. Nhìn em phục vụ tôi, tôi thấy không phải là người tình nữa rồi, cứ như mẹ chăm con vậy. Nghĩ đến đấy tôi phì cười. Quay người lại vật em ra giường, môi chúng tôi lại tìm đến nhau.

Tôi mơn trớn em, hôn dần xuống cổ… rồi xuống ngực, miệng tôi tham lam nút hai đầu ti của em. Tôi hôn tiếp xuống bụng… vòng quanh cái rốn nhỏ xinh… đây rồi, lần đầu quan sát cô bé của em ở cự ly gần như vậy làm tôi rất phấn khích. Tôi tách nhẹ hai mép, một màu hồng cùng những giọt nước rỉ ra. Tôi hôn lên nó, dùng lưỡi khuấy đảo nó, em oằn người rên khẽ. Hai tay em đang vò lấy đầu tôi. Em kéo đầu tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy . Hai tay tôi xoa bóp cặp mông tròn của em, cặp mông là thứ tôi thích nhất.

Tôi xoa bóp thật mạnh, thỉnh thoảng ngón tay lướt qua cô bé của em làm em rên lên từng đợt. Tay em đã luồn xuống cầm lấy thằng nhỏ của tôi sục nhẹ, đầu của nó đã rỉ ra một dòng nước rồi. Em cúi xuống ngậm lấy con cu tôi. Em liếm dọc thân làm tôi xuýt xoa vì kích thích. Rồi em đưa nó cả vào miệng mút như một cây kem vậy.

Tôi chỉ biết lim dim mắt tận hưởng. Em buông ra rồi lấy cô bé của mình đặt lên thằng nhỏ tôi. Em nhấp nhẹ nhàng, con cu tôi đã nằm gọn trong bím em. Hông em bắt đầu di chuyển, hai tay tôi thì giữ lấy mông em để điều khiển tốc độ, tránh trường hợp ra đột xuất . Nước của em ra nhiều đến nỗi trắng cả con cu tôi. Tôi ngồi dậy vật em xuống giường, tôi nắc mạnh bạo vào trong bím em. Em giờ không rên nhỏ nữa rồi, em la thật lớn.

“Em… thích quá… anh… ơi… nữa đi anh… em sướng…”. Những tiếng rên của em như tiếp sức cho tôi vậy, tôi nắc hung hục. Bọt khí từ bím em đọng trắng thân cu tôi. Đã lên tới đỉnh, tôi rút ra, từng đợt tinh trùng văng lên bụng, ngực em. Tôi gục xuống người em. Em lấy tay xoa những giọt mồ hôi đọng trên lưng tôi. “anh vất vả quá… cảm ơn anh…” em nói nhỏ. Em như thế sắt đã cũng phải mềm huống gì một thằng đàn ông như tôi. Tôi hôn em, bế em vào nhà tắm để lau sạch những chiến tích tôi và em để lại… Đêm hôm đó tôi ôm em ngủ rất ngon.

Thực ra, để em bước ra khỏi con đường làm điếm, tôi đã lên kế hoạch cả rồi. Nhưng lần này tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình. Mẹ tôi là chủ một nhà hàng lớn nằm trên phố… Bà sở hữu mấy ngôi nhà mặt đường ở trong thành phố, toàn đường trung tâm cả. Tôi sẽ mượn bà một căn để làm shop quần áo cho em. Tôi sẽ trả tiền nhà hàng tháng cho bà (nói thế chứ tài sản của mẹ cũng chỉ để cho tôi vì tôi là con trai độc của bả ) Vốn nhập quần áo về bán sẽ do em tự lo, tôi chỉ lo một phần. Nhưng điều đáng lo là tôi vốn bất đồng quan điểm với bà từ khi tốt nghiệp cấp 3.

Bà muốn tôi học đại học nhưng tôi không chịu quyết tự lập sớm và làm theo ý tôi. Tôi học khá tiếng anh nên sau khi tốt nghiệp tôi đã phỏng vấn để đi tàu du lịch. Từ một chân quầy bar trên tàu tôi đã leo lên chức quản lý 1 bộ phận trên đó. Làm được 5 năm tôi về Hải Phòng làm tổng quản lý cho một khách sạn trong thành phố. Lương dù không bằng trên tàu nhưng được cái không phải đi bôn ba đây đó. Tôi quen và yêu Mai vì cùng là đồng nghiệp trên tàu. Căn nhà hiện giờ tôi ở do chính tôi mua, nhà trong ngõ nhỏ thôi. Tôi sống không phải phụ thuộc vào gia đình mặc dù nhà tôi rất khá. Nhưng lần này vì em nên tôi phải nhờ vả gia đình rồi…

Ngày hôm sau…

– Nhi.

– Dạ.

– Em thực sự muốn bước chân ra khỏi con đường đó không?

Please Wait..
Enter Only Adult 18+
– Vâng, nhưng hoàn cảnh của em như thế, em giờ chỉ còn mỗi anh thôi… nên anh hãy giúp đỡ em một công việc ạ.

– Em là bạn gái anh mà. Lo gì chứ (tôi nháy mắt)

– Vâng.

– Anh định sẽ cho em mở một shop quần áo.

– Vâng, làm bà chủ hả anh?

– Ừ bà chủ. Anh sẽ lo cho em về địa điểm. Còn vốn em sẽ tự lo.

– Thế ạ, tuyệt quá.

– Hiện giờ vốn em có bao nhiêu?

– 80 triệu anh ạ.

– Tốt, anh sẽ góp cổ phần 1 ít với em. Khoảng 60tr.

– Thế còn hàng thì sao hả anh.

– Thằng Vũ bạn anh nó đang mở hai shop quần áo lớn . Anh sẽ liên hệ với nó.

– Anh… tốt với em… quá… hức… hu… hu…

– Ơ cái con bé này, lại khóc, đang vui cơ mà.

– Hức… hu… hu… anh ơi anh… em hạnh phúc… vì gặp được anh… em chưa… làm gì được cho anh cơ mà… hu… hu…

– Anh không phải thằng hèn mà để cho bạn gái mình chịu khổ.

“Mẹ, đây là Nhi, bạn gái con” “Dạ, cháu chào bác, cháu là bạn gái anh Tuấn”

“Cái thằng trời đánh này, tết nhất mày lặn đi đâu mất mà giờ mới chịu vác mặt về hả???”

/Xem phim gái điếm online, gái xinh hà nội/

 Hôm nay con về có chuyện nhờ mẹ.

– Nếu không có chuyện để nhờ thì cứ lặn luôn hả? Con mới chả cái.

– Dạ. Con sai, đáng ra ngày tết con phải ở nhà thường xuyên hơn. Nhưng con còn có việc mẹ ạ.

– Không nói đến ngày tết. Một năm mày gặp mẹ mày được mấy lần?

– Năm vừa rồi con đếm được 6 hay 7 lần gì đấy.

– Thằng mất dạy, mày còn đếm được nữa hả. Tao đẻ mày ra đúng đau l.n mà (mẹ tôi dân chợ búa ăn nói khá tục )

– Khặc… khặc… (tôi cố nín cười)

– Tổ sư bố mày còn cười nữa hả, chã nhẽ tao lại úp cái dép vào mặt mày.

– Thôi mà mẹ (tôi chạy lại ôm mẹ, dụi đầu vào ngực bà) con có chuyện muốn nói mà.

– Đấy, cháu trông đây này, con mới cái thế này có khổ bác không (mẹ tôi nói với Nhi)

Nhi lúc này mắt chữ o mồm chữ a khi nghe cuộc nói chuyện của tôi và mẹ.

– Được rồi, nói đi bố trẻ. – mẹ tôi nói.

– Chả là con muốn mở một shop bán quần áo, mẹ cho con mượn căn nhà ở Tô Hiệu nhé. (bên ngoài không phải Tô Hiệu đâu nhé mấy bro HP)

– Giờ chuyển hướng kinh doanh hả con, còn công việc mày sao?

– Con vẫn đi làm bình thường, cửa hàng thì Nhi sẽ quản lý. Vốn chính là của em ấy.

– Thế hai đứa yêu lâu chưa?

– Được một thời gian rồi mẹ ạ (tôi chém gió)

– Trước mày yêu con bé làm cùng trên tàu mà, chia tay rồi hả (tính mẹ tôi chả kiêng nể gì, cứ thẳng mặt mà quất)

– Mẹ buồn cười, Nhi ở đây mà mẹ hỏi thế, con thôi lâu rồi.

– Chả nhẽ tao tát mày phù mỏ, cả năm mày nói chuyện với tao câu nào sao tao biết, hỏi một câu đã khó chịu.

– Vâng, con sai.

– Cái nhà ở Tô Hiệu cứ lấy mà dùng. Tao kiếm tiền cũng chỉ để cho mày mà mày có mở mồm xin đồng nào đâu. Còn cái nhà ở Lương Khánh Thiện đấy lấy nốt làm gì thì làm.

– Con lấy làm gì? Khi nào kiếm đủ con sẽ trả tiền căn nhà ở Tô Hiệu cho mẹ.

– Mày mà mang tiền về thì đừng nhìn mặt tao nữa. Con cái mất dạy.

– Vâng con cám ơn.

– À có điều kiện.

– Điều kiện gì thế mẹ?

– Hôm nay hai đứa ở lại đây, mai muốn đi đâu thì đi.

– Vâng.

– Còn nữa, tuần nào mày cũng phải về đây. Thiếu tuần nào thì đừng có trách.

– Hả… nhưng…

– Mày thích cãi không? Tao nói rồi, cứ thế mà tiến hành.

Nhi thấy bộ dạng tôi như vậy thì cười khúc khích. Tôi dẫn em lên phòng trước đây tôi ở. Tôi không ở nữa nên đồ đạc chả có gì, chỉ có mấy bộ quần áo cũ tôi để lại. Người làm ngày nào cũng quét dọn nên phòng khá sạch sẽ. Thấy tôi về nên họ thay chăn ga mới. Nhi không cầm theo quần áo nên tôi mượn của mẹ, dáng mẹ tôi và em gần như nhau nên em mặc khá vừa.

– Mẹ anh chiều anh nhỉ.

– Chiều nên hồi cấp 3 anh mới nghịch như thế.

– Thế sao giờ anh hiền như cục bột vậy, hi hi.

– Ai mà chả phải lớn chứ… em muốn anh mãi trẻ con à.

– Thế bố anh đâu, sao em không thấy?

– Ông vào Sài Gòn lấy vợ 2 rồi. Ông giàu còn hơn mẹ anh nữa.

– Thế hả anh. Sống thiếu chắc anh khổ lắm nhỉ.

– Khổ gì chứ, anh thấy bình thường. Thỉnh thoảng ông vẫn ra ngoài này thăm gia đình. Vẫn ở với mẹ anh lúc ông ra đây.

– Mẹ anh chấp nhận à.

– Không chấp nhận chả nhẽ bay vào SG đánh ghen. Bà cứ kệ.

Nói chuyện với Nhi một lúc thì tôi và em xuống nhà ăn cơm với mẹ. Mẹ tôi hỏi em nhiều thứ, em thành thật trả lời. Đến khi bà hỏi nghề nghiệp thì tôi nhanh mồm trả lời hộ “làm tiếp tân ở khách sạn con làm”. Bà lại chửi tôi “Cái thằng này, đàn bà con gái đang nói chuyện mày chõ mồm vào làm gì”. “Vâng, mẹ nói chuyện tiếp đi. Hì” – tôi đáp. Tôi thấy mẹ với Nhi nói chuyện khá hợp nhau nên mẹ rất ưng Nhi. Thỉnh thoảng còn đùa là muốn có cháu bế làm Nhi đỏ mặt.

Đến chiều mẹ tôi cùng Nhi đi mua sắm, ở nhà chán vcđ nên tôi gọi điện rủ mấy thằng bạn đi đánh liên minh. May quá cả 4 thằng kia đều rảnh nên đủ team combat. Mấy thằng quẩy game cả buổi chiều đến khi trời nhá nhem tối thì đi uống bia, mấy thằng to đầu ngồi trong quán bia mà cứ chửi nhau chuyện game.

– (Đạt) đkm thằng Vũ hôm nay cầm J4 ngu như tró, úp kiểu mẹ gì cả team mình trong ***g xong chết cmn hết.

– (Vũ) đm có mỗi pha đấy nói mãi, mid bố gank cho xanh vcc ra.

– (Sơn) Bố đánh hay nên mới xanh, cần mày gank chắc. Ha ha ha.

– (Vũ) á à, đm thằng ăn cháo đá bát này…

– (Thắng) Thôi, chúng mày đừng nói nữa. Hôm nay game nào thắng là do tao đánh hay, game nào thua thì tại chúng mày đánh ngu thôi. Ha ha.

– (Tôi) đm thằng ml này, ae thông ass chết cm nó đê.

Bọn tôi chém gió chửi nhau rôm rả cả quán bia, làm mấy em phục vụ cứ đứng nhìn chúng tôi rồi cười.

Về đến nhà đã là 8h tối, vì uống bia và ăn mấy thứ linh tinh nên đầy bụng không ăn cơm. Tôi dông thẳng về phòng nằm. Nằm được một lúc thì có bàn tay xoa nhẹ lên vai tôi. Tôi biết là em mà, em matxa cho tôi làm tôi rất dễ chịu. Em nói khẽ “Anh về muộn không ăn cơm làm mẹ giận đấy.” Tôi không nói gì, nằm im hưởng thụ cảm giác thoải mái em mang lại cho tôi. Được một lúc tôi xoay người lại cầm lấy tay em. Em nói “Anh vào em tắm cho, đi cả buổi chiều bẩn lắm rồi”. Không biết em coi tôi là bạn trai hay con trai đây, hic.

Khi tắm, tay tôi tất nhiên chẳng thể yên được. Đôi vú và cặp mông em tôi nghịch chán chê. Vì sữa tắm trơn nên tôi bắt em phải dùng cả thân trườn lên người tôi. Cảm giác phê khó tả, định đè em ra mà làm nhưng em lại sợ tôi cảm nên không cho. Ác như thú, hic. Ra đến giường tôi lao vào em như hổ đói. Thì có tiếng mẹ gọi tôi… Giời đất ơi, mẹ tôi đúng là muốn giết người mà. Tôi và em mặc lại quần áo rồi xuống gặp mẹ. Vừa trông thấy tôi mẹ đã mắng ngay.

– Thằng trời đánh kia, tao bảo mày ở lại đây để ăn cơm với mẹ mà mày đi giờ này mới về.

– Con về lâu rồi mà.

– Thích cãi không, con với cái nói một câu cãi một câu.

– Vâng, vâng, mà mẹ gọi con xuống làm gì thế?

– Thì có chuyện cần nói thì mới gọi mày chứ.

– Chuyện gì mẹ?

– Chả là mẹ muốn cùng góp tiền cho bọn mày mở hẳn một shop quần áo lớn hơn, chứ hơn trăm triệu thì bé tẹo à.

– Mẹ cứ từ từ đã, Nhi và con chưa có kinh nghiệm nên bắt đầu từ cửa hàng nhỏ thôi. To chưa quản lý được.

– Mẹ sẽ đầu tư vốn vào đấy, mở luôn 2 shop, một ở Tô Hiệu, 1 ở Lương Khánh Thiện, cái Nhi sẽ quản lý shop ở Tô Hiệu, còn Lương Khánh Thiện thì người của mẹ sẽ quản lý, mỗi ngày cái Nhi sẽ qua đấy xem hóa đơn sổ sách. Và cái Nhi sẽ phải đi học thêm một lớp kế toán để còn lấy kinh nghiệm.

– Không được, bọn con sẽ chỉ chung vốn mở một cửa hàng nhỏ thôi. Vất vả lắm.

– Thằng ngu, không vất vả thì bao giờ mày mới giàu được. Cứ nhặt từng đồng lẻ mà sống thì chỉ mọt kiếp nghèo thôi con. Tao làm thế vì con gái tao chứ không phải vì mày nhé

Bà quay sang Nhi – phải không con?

– Dạ – Nhi đáp.

Cái con khỉ gì vậy, chuyện gì đã xảy ra trong khi tôi không có nhà. Mẹ tôi nói tiếp.

– Từ hôm nay Nhi sẽ sống ở đây, hai đứa chưa lấy nhau mà sống riêng như vợ chồng mẹ không chấp nhận. Mày muốn gặp nó thì chỉ còn cách về đây thôi. (mẹ tôi cười)

– Lại gì nữa đây, sao mẹ cứ làm theo ý mình thế? – tôi nổi cáu.

– Tao quyết rồi, mày tính sao thì tính.

Nói xong mẹ tôi bỏ về phòng và gọi Nhi vào để nói chuyện gì đó. Tôi vẫn còn ức chế, mở tủ lấy chai rượu cùng bao thuốc lá lên sân thượng ngồi. Gió lạnh… người tôi bắt đầu run. Rít một hơi thuốc dài để lấy hơi ấm… trong lòng vẫn rối bời… “Sao mẹ luôn coi tôi như trẻ con, sao bà cứ muốn lái cuộc đời của tôi theo ý muốn của bà…?”… “Có phải vì tính cách luôn điều khiển người khác theo ý mình đã làm bố tôi phải rời bỏ mẹ tôi…?”… Bất chợt có một bàn tay ôm vòng qua bụng tôi…

– Giờ em là con gái của mẹ rồi, có còn là bạn gái anh nữa đâu – tôi nói.

– Thôi mà anh, đừng giận mẹ nữa.

– Mà sao em biết anh trên này?

– Mẹ nói.

– Chiều nay có chuyện gì giờ mẹ quý em quá vậy?

– Mẹ hỏi về chuyện gia đình em… thấy em ấp úng, mẹ bắt em nói hết không được giấu…

– Anh hiểu rồi, thế em có muốn làm những việc mẹ anh vừa yêu cầu không?

– Em giờ là của anh rồi… anh quyết sao em nghe vậy.

– Được rồi, cứ làm như mẹ anh nói, đây cũng là cơ hội của em. Cố gắng nắm lấy nó em nhé.

– Vâng, yêu anh nhất.

Tôi quay lại nhìn em, mắt em ngấn lệ, tôi lấy tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn trên má em. Đặt lên môi em một nụ hôn. Hai tay em vẫn ôm chặt lấy tôi. Tôi luồn tay vào trong áo em xoa lấy cặp ngực. “Cái tay anh hư quá”- em nói khẽ. Tay tôi xoa đều, thỉnh thoảng se lấy núm vú của em làm em rên lên từng đợt. Không chịu được nữa, tôi bế em lên để đi về phòng. Đi đến cửa phòng thì mẹ tôi xuất hiện.

– Hôm nay để cái Nhi ngủ với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với em nó.

– Hả… sao… sao cơ…

– Sao trăng gì, bỏ nó xuống đi.

– Vâng…

Lần thứ 2 trong một buổi tối bị mẹ phá đám, chắc tôi chết mất. Nhi đi theo mẹ tôi về phòng, em quay lại nhìn tôi cười khúc khích… Đúng là ác mộng mà.

Đêm hôm đó tôi phải ngủ một mình. Hai lần bị cụt hứng nên tôi rất bứt rứt, nằm xoay ngang xoay dọc mà mãi không ngủ được. Bực mình dậy bật máy tính check fb và nghe nhạc. Mai up ảnh em ấy đi du lịch cùng lão hói. Hai người chụp ảnh thân mật, lại còn xưng là vợ chồng. Cái định mệnh ngày xưa cũng vợ vợ chồng chồng với thằng này đây. Suốt ngày “chồng ơi em sướng quá…” giờ cặp với thằng già đấy xem còn sướng được nữa không. Bị đá nên tôi vẫn cay cú… Bỗng bụng kêu rột rột… Hóa ra khó ngủ là vì đói.

Tôi mò xuống bếp xem có gì ăn không… đù, mẹ tôi không ăn mỳ tôm nên chả có gói nào. Tủ lạnh thì toàn thức ăn sống, bánh, sữa, mà tôi chúa ghét đồ ngọt nên chịu. “Hay là ra ngoài ăn nhỉ” – tôi nghĩ thầm. À rủ Nhi thử xem. Tôi lấy đt nhắn tin cho em.

– Nhi ơi ngủ chưa?

– Em chuẩn bị, sao anh.

– Thế mẹ thì sao?

– Mẹ đang xem sổ sách.

– Thế xin mẹ là ra ngoài đi ăn đêm với anh, anh đói quá.

– Vâng.

Đợi một lúc thì em đi xuống. Tôi lấy xe chở em. Trời về khuya nên khá lạnh. Nhưng em ngồi sau ôm tôi thì lạnh có là gì. Phóng xe vào tiệm bánh đa, bà chủ quán đã nhanh miệng trách tại sao lâu không vào ăn. Gọi 2 bát bánh đa nóng hổi, đói quá nên tôi húp sùm sụp. Em thì vừa ăn vừa nhìn tôi rồi cười. Tôi hỏi.

– Lúc nãy mẹ gọi em vào phòng nói chuyện gì đấy?

– Mẹ dặn ngày mai là đi cùng mẹ gặp đầu mối để nhập quần áo.

– Thế thôi à.

– Còn mấy chuyện phụ nữ nữa. Anh khỏi cần biết. Hi hi.

– Ai thèm quan tâm chứ.

– Mẹ bảo em ngủ với mẹ.

– Thế em xin ra ngoài mẹ không nói gì à.

– Sao lại không chứ, mẹ bảo: Thấy chồng gọi là tớn lên. (em nói mà nhấn mạnh chữ chồng)

– Em còn trẻ con lắm, chồng con gì vội.

– Vâng. (em có vẻ buồn)

– (tôi nắm tay em) chúng ta cần hiểu nhau nhiều hơn nữa, được không bé con?

– Dạ (sắc mặt em vui hẳn)

À mà quên chưa nói cho các bạn biết, khi đó em mới 19 tuổi thôi.

Ăn xong tôi chở em đi lượn phố một lúc rồi về. Em vào phòng mẹ. Tôi về phòng ngủ một giấc tới sáng.

Hôm sau dậy, nhìn đồng hồ đã 10 giờ rồi. Vãi, chả ai gọi tôi dậy. Xuống nhà ăn sáng, mà giờ sắp trưa rồi còn ăn sáng cái mẹ gì nữa. Chị người làm nấu bữa sáng cho tôi. Ngồi nói chuyện thì biết chị là bà con xa với mẹ tôi. Chưa chồng con gì cả (chắc tại xấu quá – Chị H em rất xin lỗi chị ). Ăn xong thì mẹ và em cũng về. Thấy tôi mẹ mắng ngay được.

– Thằng kia mày ngủ đến giờ mới dậy đấy hả? Lười chảy thây ra.

– Con thì xấu rồi, chỉ có con gái mẹ là tốt thôi. – tôi bĩu môi.

– Chứ còn gì nữa. Con gái tao không tốt thì còn ai tốt nữa.

– Vâng.

Nhi nhìn tôi cười khúc khích. Mẹ tôi thấy thế nói luôn.

– Còn con hấp này nữa, đàn ông chết hết rồi hay sao mà yêu thằng lười này. Mày thấy nó tốt ở điểm gì nào?

– (Nhi) Con thấy anh ấy cái gì cũng tốt (nói xong chạy tới hôn chụt vào má tôi)

– Gớm, trông 2 anh chị kìa.

Tôi quay ra hỏi mẹ.

– Thế mẹ với Nhi sáng đi đâu thế?

– Đi xem mẫu mã hàng hóa còn nhập về. Mà chiều hai đứa qua cửa hàng ở Tô Hiệu nhé, mẹ gọi thợ rồi đấy, thiết kế như nào thì bảo họ.

– Vâng chiều con qua.

– Còn đây là số điện thoại của con bé sẽ quản lý cửa hàng ở Lương Khánh Thiện. Lưu vào đi. Mày cũng qua xem cửa hàng bên đấy nữa, thiết kế như nào thì bảo thợ.

– Ok mẹ.

Tôi liên hệ với thằng Sơn, nó là kỹ sư xây dựng nên khoản bài trí và thiết kế 2 cửa hàng giao hết cho nó. Tôi chỉ việc đứng giám sát thợ làm. Việc nhập quần áo thì Nhi và mẹ tôi lo. Vốn của mẹ tôi 100%. Nhi ngỏ ý góp nhưng bà không cho. Việc này chả khác gì bà mở cửa hàng cho tôi và Nhi làm chủ. Cả 2 shop quần áo đều do tôi đứng tên. Các dự định ban đầu của tôi đều chệch hướng, tôi là tôi muốn cho Nhi tự mở một shop quần áo do chính em làm chủ. Thôi kệ, đứng tên mình nhưng lãi về sau của em hết.

Tối hôm đó tôi và em đi gặp người sẽ quản lý shop quần áo ở đường LKT. Chúng tôi đến một quán cafe ở trung tâm thành phố. Tôi gọi điện cho người đấy để ra đón… Đứng trước mặt tôi là một người con gái còn rất trẻ, tôi đoán là mới tốt nghiệp đại học. Ngoại hình em ấy miêu tả thế nào nhỉ… khuôn mặt rất xinh gái nhưng toát lên vẻ khó gần vì em có đôi mắt khá sắc. Khá là cao, khoảng 1m65. Nhưng điểm ấn tượng nhất khi lần đầu gặp mặt là ngực của em. Mặc dù mặc áo khoác nhưng tôi vẫn biết là chúng rất to. Em mà mặc áo bó thì thật hết xảy – tôi nuốt nước bọt cái ực khi nghĩ đến đièu đấy. Lúc em quay lưng dẫn chúng tôi vào bàn ngồi thì tôi đã nhanh mắt tia vòng 3 của em… Mẹ ơi… to và tròn quá… được bóp chắc mẩy lắm đây – nuốt nước bọt lần 2… Em ấy tôi chỉ kết luận là Đẹp… một người con gái đẹp.

– Chào hai người, xin tự giới thiệu em là Huyền. 22 tuổi.

– Chào em, anh tên Tuấn, còn đây là Nhi bạn gái anh.

– (Nhi) chào chị, em là Nhi. 19 tuổi.


– (Huyền) chắc anh đã nghe mẹ anh nói về em.

– (tôi) Uhm, mẹ anh đã giới thiệu em với anh. Thế em quan hệ thế nào với bà ấy?

– (Huyền) mẹ em là bạn mẹ anh. Em biết mẹ anh từ hồi em vẫn còn nhỏ. Hồi đấy em có qua nhà anh chơi 1 2 lần nhưng chắc anh quên.

– (tôi) thế hả, sao anh chả nhớ nhỉ.

– (Huyền) mẹ em tên Lan ấy.

– (tôi) …a, cô Lan, em là con bé khóc nhè hay đòi đồ chơi của anh, tè dầm lên đẹm của anh đấy hả. Ha ha.

– (Huyền đỏ mặt) anh này buồn cười, chuyện đấy thì em quên rồi.

– (tôi) ha ha, tưởng ai, hóa ra người quen… sau hôm đấy anh không gặp em nữa…

– (Huyền) thì từ hôm đấy mẹ em có cho sang nhà anh nữa đâu. Xấu hổ quá.

– (tôi)… thôi em và Nhi bàn chuyện hàng hóa đi.

Không ngờ Huyền là người tôi quen. Nhớ ngày xưa qua nhà tôi lúc nào cũng thò lò mũi xanh. Toàn đòi đồ chơi của tôi, tôi ga lăng từ bé nên cho hết, he he. Giờ em đã là một cô gái xinh đẹp rồi. Nhất là bộ ngực và cặp mông của em chắc biết bao thằng xin chết. Huyền nói chuyện rất có duyên, rất thu hút người đối diên. Cặp ngực của em khiến người ta không thể rời mắt nổi. Huyền với Nhi bàn nhau xem nhập những mẫu quần áo gì, em lấy ảnh các mẫu quần áo cho Nhi xem. Ngồi được một lúc thì điện thoại tôi rung lên… Là mẹ.

– Alo mẹ hả.

– Còn ai vào đây nữa… mày đã gặp cái Huyền chưa?

– Bọn con đang nói chuyện, Nhi với Huyền đang bàn việc nhập quần áo.

– Nó Là con cô Lan đấy.

– Em ấy nói cho con biết rồi.

– Con bé đấy giỏi lắm đấy nhé, liệu mà đối xử cho tốt vào.

– Vâng, vâng, mẹ cứ yên tâm.

Bàn xong công chuyện thì cũng đã 9h tối. Chúng tôi đứng dậy ra về, đi sau Huyền nhìn cặp mông lúc em bước đi thật là hết con nhà bà xảy… Tạm biệt Huyền xong, hỏi Nhi muốn đi đâu không, em không nói gì, chỉ lắc đầu.

Trên đường về, Nhi không ôm tôi nưu mọi lần…Cảm thấy không ổn…

– Em sao thế?

– Em không sao…

– Không sao mà sao lại ngồi cách xa anh thế?

– (Lúc này em mới ôm tôi, ngực áp vào lưng tôi) Em chả thích cái cách anh nhìn chị Huyền.

– Anh làm sao?… à… đàn ông mà em.

– Chị ấy đẹp thật anh nhỉ.

– Uhm, mà em buồn vì chuyện đó à?

– Vâng, em thấy anh bị chị ấy hớp hồn rồi (đàn bà con gái nhạy bén thật, may là Nhi không giấu trong lòng mà nói ra)

– Ha ha, anh chỉ ngắm chút chút thôi mà.

– Chút chút cái gì anh, nhìn chị ấy mắt sáng rỡ ra còn gì… lại còn là người quen của anh trước đây nữa.

– Em đừng lo. Người đẹp như cô ấy anh chỉ dám ngắm thôi. Em mới là bạn gái anh mà. (tôi nắm lấy tay Nhi)

– Ai biết được đàn ông các anh khi nào thay lòng chứ… em không muốn mất anh đâu…

– Đừng suy nghĩ nhiều quá…

– Vâng, mà mai em sẽ về quê để lấy đồ đạc mang lên đây, mẹ anh bảo em dọn về nhà mẹ ở rồi.

– Uhm…

Em ở với mẹ tôi thì tôi còn làm ăn nước mẹ gì nữa, chán thật. Mà nghĩ lại thì tại sao tôi lại đến với em nhỉ, ngay từ đầu tôi đâu có ý định yêu em. Tôi chỉ quen em để lấp khoảng trống trong tim do Mai để lại. Bước ngoặt để tôi đến với em là từ khi tôi về nhà em. Có lẽ tôi yêu em là từ đấy… mà liệu đây có phải tình yêu không?

Chở em về đến trước cổng thì điện thoại rung… Là Vũ…

– Alo – tôi bắt máy.

– Lô cmm, thằng Đạt đang có chuyện buồn, ra Đồ Sơn an ủi nó đê.

– Thằng Đạt đang có chuyện buồn, ra Đồ Sơn an ủi nó đê. – Giọng Vũ vang lên trong điện thoại

– Đmm, nói to thế mày (Điện thoại tôi khi nói chuyện người ngồi gần có thể nghe thây)

– Tao nói bình thường mà… to đâu nhỉ

Bỗng hông tôi đau nhói… Nhi đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại và bắt đầu xử tôi.

– Á đau anh… hôm nay tao có việc, không đi được, thế nhé…

– Đm gấu ở đấy hả… sorry babie… ha ha… hôm nay thiếu mày rồi…

– Ờ cút mệ mày đê.

Tôi quay ra nhìn Nhi cười trừ…

– Anh cười cái gì… em mà không biết chắc đi luôn cùng mấy anh ấy rồi chứ gì? (em phụng phịu)

– Làm gì có, có bạn gái xinh đẹp bên cạnh thế này anh còn muốn đi đâu nữa (vừa nói tay vừa kéo Nhi sát vào người)

– Đàn ông các anh chỉ được cái lẻo mép thôi… nhưng mà em thích… (em hơi đỏ mặt)

– Người đâu mà đáng yêu thế chứ… (vừa nịnh tôi vừa đặt lên môi em một nụ hôn)

– Anh buồn cười, đang đứng giữa đường thế này… mẹ ra thì sao?

– Kệ, ai bảo em dễ thương quá…

Đang tính hôn em thì điện thoại lại rung… lần này là có 1 tin nhắn… “Chúng mày làm gì ở giữa đường thế hả? hàng xóm họ thấy họ lại bảo con mụ này không biết dạy con”… định mệnh… hóa ra mẹ tôi quan sát qua camera an ninh… Có vẻ như em chuyển về đây ở là hỏng rồi… Vào nhà thì thấy mẹ tôi đi từ trên gác xuống. Chả hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy tôi là bà mắng…

– Hai đứa hôn nhau giữa đường không biết xấu hổ à?

– Thời đại nào rồi mà còn quan trọng chuyện đấy nữa mẹ.

– Ý mày bảo bà già này lạc hậu? Thằng con mất dạy.

– Đâu, mẹ con là phụ nữ thế kỷ 21 lạc hậu đâu mà lạc hậu.

– Thế gặp cái Huyền tốt cả chứ.

– Vâng, em ấy mà bán hàng thì đông khách phải biết.

– Được rồi, mà Nhi lên phòng mẹ nhờ ít chuyện.

– Không, hôm nay em ấy là của con. Mẹ giữ cả tối qua rồi.

Nói xong tôi bế nhi chạy về phòng. Mặc kệ mẹ tôi chửi phía sau… Vào phòng tôi đặt Nhi lên giường, cởi xong áo tôi lao vào em…

– Từ từ đã anh, hai đứa đã tắm rửa gì đâu.

– Kệ đi.

– Không được, em khó chịu lắm… mình còn cả đêm mà.

– Thế thì để anh tắm cho em.

Tôi bế Nhi vào nhà tắm. Nói là tắm cho em chứ tôi toàn nghịch vú với mông em. Còn lại là em tự làm và tắm cho tôi. Em chăm sóc tôi như một người vợ. Còn tôi thì cứ nghịch như trẻ con. Tắm xong bế em ra ngoài. Đặt em xuống giường, tôi mơn trớn khắp cơ thể em. Tay tôi ve vuốt nhẹ nhàng núm vú em. Em bị kích thích nên hai mắt nhắm nghiền. Tôi hôn từ môi em lần xuống cổ rồi ngực. Vòng quanh hai đầu ti. Tôi ve vuốt thật nhẹ nhàng. Tôi hôn xuống bím em, như mọi lần nó đã ướt đẫm dù tôi chưa chạm vào.

Mùi sữa tắm cùng với mùi toát ra từ bím em làm tôi kích thích đến cực độ. Tôi liếm một đường dọc theo bím. Em giật thót người. Tôi liếm say mê làm chân em kẹp lấy đầu tôi, hai tay em mân mê 2 bầu ngực mắt lim dim tận hưởng những cảm xúc mà tôi mang lại. Bỗng em chồm dậy đẩy tôi ra giường, hai tay em lúc này nắm lấy con cu đã căng cứng tột độ của tôi.

Em sục nhè nhẹ, dùng lưỡi liếm vòng xung quanh đầu cu tôi làm tôi xuýt xoa. Rồi em cho cả con cu tôi vào miệng, kết hợp cùng với lưỡi, em sục cu tôi lên xuống rất nhịp nhàng. Tôi bảo em ngừng lại, em mà làm nữa thì tôi ra đầy miệng em mất. Làm kiểu truyền thống mãi cũng chán. Tôi bế em ra ngoài ghế. Tôi ngồi dựa lưng vào ghế, em ngồi lên đùi tôi. Tôi chỉnh cho cu tôi đúng lỗ, em ngồi xuống chầm chậm cho đến khi toàn bộ cu tôi ngập trong bím em. Dâm thủy của em chảy ướt cả cu tôi. Em bắt đầu nhịp mông. Hai tay tôi đặt ở mông em vừa để xoa bóp vừa để điều chỉnh tốc độ.

Mặt tôi áp vào ngực, miệng ngậm lấy núm vú em. Thỉnh thoảng cắn nhẹ lên chúng. Em vẫn nhịp lên xuống cu tôi, hai tay ôm lấy đầu tôi. Chơi chán kiểu này tôi để em chống tay vào bàn. Tôi đứng đằng sau em mà nhấp. Nhìn cặp mông em tròn căng đang rung lên theo từng nhịp nắc của tôi làm tôi kích thích quá. Tôi nắc thật mạnh bạo làm em chúi người ra đằng trước… “anh… ơi… ra… giường nằm… đi… em… muốn… hôn…anh…ah” – em rên lên. Tôi để em nằm ra giường, cu tôi lại cắm vào bím em mà nhấp… môi tôi nút chặt lấy môi em.

Lưỡi hai đứa quện chặt xoắn lấy nhau. “em… em sắp ra… anh…ơi… anh ra… trong… em đi… hôm nay… không…sao đâu… anh…” – em kêu lên. Tôi cũng đã chịu hết nổi… từng dòng tinh trùng nóng hổi vọt thẳng vào trong bím em. Chân em quắp chặt lấy hông tôi, nút lưỡi tôi điên dại. Tôi nằm đè lên người em thở dốc sau cuộc làm tình vừa rồi. Em xoa những giọt mồ hôi đọng trên lưng tôi, cứ mỗi lần làm tình xong em lại làm thế. Rút cu ra khỏi bím em, tinh trùng và dâm thủy của em quện lại trào tra ngoài. Tôi trêu em.

– Khiếp, nước nôi nhiều thế bẩn hết giường rồi.

– Của anh mới nhiều đấy, đầy bên trong đây này.

– Ai bảo em đẹp quá anh không chịu được.

– Không chịu được là đè ra hả. Anh chỉ lẻo mép là giỏi thôi.

Lấy giấy lau chùi xong, tôi và em vào nhà tắm rửa những vết tích sau cuộc làm tình vừa rồi.

Làm xong vừa mệt vừa đói, thế là tôi và em xuống bếp nấu mỳ ăn. Tôi phải dặn chị giúp việc mua mỳ ngay, một món ăn tuyệt hảo như thế thì trong bếp không thể thiếu được. Tôi và em vừa ăn vừa nhìn nhau cười. Thỉnh thoảng véo má em.

Hôm sau em dậy sớm để về quê, em sẽ ở quê một ngày với bố mẹ xong mới về HP. Thế là cả ngày hôm nay sẽ không có em bên cạnh. Cảm giác cứ thấy thiếu thiếu. Buổi sáng tôi ra cửa hàng giám sát thợ làm việc. Đến tầm 10 giờ thì phóng qua shop ở đường Lương Khánh Thiện xem thợ làm đến đâu rồi. Đến đấy thì gặp Huyền cũng đang ở đó. Shop này việc thiết kế tôi giao cho em. Thấy tôi tới em tới chỗ tôi chào hỏi ngay.

– Em chào sếp ạ.

– Ặc, đã cho anh lên chức sếp từ bao giơf thế.

– Anh không là sếp thì là gì, hi. Mà Nhi đâu anh?

– Em ấy về quê mai mới lên, bên này tốt cả chứ em?

– Vâng, chắc xong ngày mai là xong thôi anh.

Tôi đi xem vài vòng rồi tạm biệt Huyền.

– Anh về nhé, mai anh qua.

– Anh ơi (Huyền gọi tôi)

– Sao em?

– Anh ăn cơm chưa, đi ăn với em nhé.

– Anh chưa.

– Thế đi ăn luôn với em đi.

– Uhm, cũng được.

– Mà anh chở em nhé, em đi lấy mũ.

Huyền ngồi sau tôi hai tay ôm hờ lấy eo. Tôi hỏi em thích ăn gì. Em bảo thích ăn cơm. Con bé này ngày nào cũng ăn cơm không chán à – tôi nghĩ thầm. Tôi chở em vào một quán cơm sườn trên phố Cầu Đất, quán này ngon có tiếng tại HP. Vào chọn được chỗ ngồi, tôi gọi 2 suất. Nhìn em ăn ngon lành tôi cũng thấy vui vui. Một tình huống khá bất ngờ xảy đến. Tôi ăn chẳng may để một hạt cơm dính trên mép. Huyền lấy giúp tôi và bỏ vào miệng nhai luôn. Em nhìn tôi rồi cười làm tôi khá ngượng. Sau tình huống đấy tôi thấy không ổn với con bé này rồi.

– Em làm anh xấu hổ quá, nhắc anh là được rồi.

– Hì. Hạt cơm đó ngon thật.

– Lại còn đùa được, con bé này buồn cười.

– Ngon thật mà.

– Chịu em.

Ăn xong 2 đứa đi uống cafe. Tôi chọn quán có ban công, khi uống có thể nhìn xuống đường ngắm dòng người qua lại. Ở đây có món cacao trứng mà tôi rất thích. Nhấp ngụm cacao nóng hổi giữa thời tiết lạnh như vậy thật không gì tuyệt hơn. Vẻ đẹp của Huyền thật cuốn hút làm tôi không thể không ngắm em được. Thỉnh thoảng tôi liếc ngắm Huyền, thấy em cũng đang nhìn tôi, hai mắt chạm nhau, em mỉm cười e lệ. Nếu không có Nhi làm bạn gái thì tôi cũng đã cố tìm cách cưa đổ em rồi. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì em lên tiếng…

– Anh! em với Nhi ai xinh hơn?

– Hả…?

– Em với Nhi ai xinh hơn?

– Ờ thì mỗi người một vẻ, ai cũng xinh hết.

– Biết thừa anh sẽ trả lời thế.

– Tại em hỏi câu khó quá.

– Khó gì chứ, anh chỉ việc trả lời thật lòng thôi mà.

– Hì, em cứ biết là em rất đẹp là được rồi.

– Thật hả anh, hi hi.

– Em biết thừa điều đấy mà. Làm gì có ai không biết mình xinh đẹp cơ chứ.

– Nhưng em thích anh nói ra điều đấy cơ.

– Anh nói thì được gì chứ, ha ha.

Điện thoại rung… là Nhi.

– Alo em à. Về đến nhà chưa?

– Vâng, em về đến rồi. Anh ăn cơm chưa?

– Anh ăn rồi, đang ngồi cafe.

– Ngồi với ai à?

– Ừ, anh ngồi với Huyền.

– Dạ… thế anh nói chuyện với chị ấy đi. Em cúp đây.

– Này, vội thế… alo.

Em cúp máy rồi. Con bé này sao thế nhỉ. Đang nói chuyện.

– Nhi hả anh? – Huyền hỏi tôi.

– Ừ, con bé này buồn cười thật, chưa nói xong đã cúp.

– Em biết vì sao rồi.

– Vì sao hả em.

– Anh không biết thật hay giả vờ không biết thế.

– Ai mà biết, thôi kệ đi. Em uống gì nữa không anh gọi.

– Em thôi, mà mình về thôi anh.

Chở Huyền về là tôi gọi điện luôn cho Nhi. Con bé thái độ lạ lắm… Bấm số em… đợi một hồi chuông dài mà em vẫn không bắt máy, tôi hơi sốt ruột. Toan tắt đi thì…

– Anh à (giọng Nhi nghe khác)

– Em vừa sao thế, đang nói chuyện mà cúp vội thế.

– Anh đang ở với chị Huyền à?

– Không, anh chở Huyền về rồi. Nhi này…

– Dạ.

– Có chuyện gì thì phải nói anh biết nhé, giấu thì anh giận đấy.

– Em ghét anh…

– Hả… anh làm gì sai à?

– Anh thích chị Huyền, cái cách anh nhìn chị ấy em biết thừa… hức… hức… (giờ mới biết con bé đang ghen, bình thường suy nghĩ nhanh nhạy lắm tự dung hôm nay éo nghĩ ra)

– Đâu có, em là bạn gái anh mà.

– Anh chỉ thương hại em thôi… em biết hết… anh đã bao giờ nói yêu em? Em biết đâu là tình yêu đâu là tình thương chứ… Em không xứng với anh… hức… hức…

– Này này, có gì mà xứng mới chả không xứng.

– Em chỉ là con điếm thôi… một con điếm thôi anh hiểu không… hức… hu… hu…

– Được rồi, em muốn thế chứ gì? Cứ ôm cái tư tưởng của em mà sống đi…

Không giữ được sự bình tĩnh, tôi đã to tiếng với Nhi. Tại sao em cứ phải hạ thấp bản thân như vậy, tôi giận em, thực sự rất giận… Được rồi em muốn làm gì thì em làm… em làm tôi thất vọng rồi…

Cả chiều hôm đấy tôi như người mất hồn, làm việc gì cũng chả tập trung được. Gần tối thì Huyền gọi điện cho tôi, rủ tôi đi ăn tối, vì đang rảnh nên tôi cũng đồng ý. Em lại kêu tôi đến đón… haiz… tính tiểu thư ăn vào máu rồi đây. Trong bữa ăn tôi chả nói câu nào… Huyền cũng hỏi tôi mấy câu nhưng tôi chỉ cười. Và em cũng nhận ra tôi đang có chuyện không vui. Em rủ tôi đi xem phim… Ừ thì đi… Em chọn một bộ phim hài nhưng cả buổi tôi chả cười lấy một tiếng… Trong đầu tôi lúc này đang rất rối bời… mấy lần định rút điện thoại toan gọi cho Nhi nhưng lại đút vào túi… Bất chợt Huyền nắm lấy tay tôi.

– Sao tối nay anh lạ thế.

– Không sao đâu em.

– Không sao là sao, thái độ của anh hiện hết lên mặt rồi kìa. (Em đưa tay vuốt nhẹ má tôi)

– Thôi, xem phim đi em…

Xem xong phim tôi chở Huyền về nhà… Ngồi sau tôi em không còn ôm hờ nữa mà ôm chặt luôn, ngực em áp ào lưng tôi và tôi cảm nhận rõ độ mềm cũng như độ to của chúng. Nhưng tôi chả có tâm trí đâu mà thưởng thức nữa. Về đến trước cửa nhà em, em vẫn không xuống mà vẫn ngồi trên xe ôm lấy tôi.

– Về đến nhà rồi kìa em. – tôi nhắc Huyền.

– Em biết, nhưng cho em ôm anh thế này một lúc nữa đi.



– Em cám ơn anh tối nay đã bên em.

– Có gì đâu chứ.

Huyền xuống xe. Bất ngờ em hôn nhẹ lên má tôi… “đây là quà cảm ơn… em còn hành anh dài dài… anh ngủ ngon nhé”, nói xong em chạy vào nhà. “Cô bé này cũng dễ thương đấy nhỉ” – tôi nghĩ thầm. Nhưng nghĩ về Nhi, tôi lại thở dài…

Trời đã khuya rồi nhưng tôi không về nhà. Phóng thẳng xe ra hồ Đào… “thím ơi lấy con chai rượu và con mực nhé”. Ngồi lai rai một mình thế này cũng có cái thú của nó… trời lạnh uống rượu vào thật…

– Alo Vũ à, ra hồ Đào uống với tao…

Tôi đã ngà ngà say rồi… tôi muốn có người nói chuyện, Còn ai hợp hơn Vũ nữa… thằng bạn thân của tôi. Chưa đầy 15 phút nó đã có mặt…. từng làn gió lạnh lùa vào trong áo làm rôi run lên… Hôm nay lạnh, rất lạnh.

– Mày sao thế? – Vũ hỏi tôi.

– Mày biết cái Nhi làm nghề gì rồi đúng không?

– Ờ, tao biết… tao cũng biết mày chả quan tâm đâu.

– Uhm… tao không quan tâm nhưng Nhi thì có.

– Sao… nó từ chối mày rồi à…

– Uhm… tao giận nó… rất giận… tao rất kỳ vọng vào Nhi… tao muốn nó làm lại cuộc đời…

– Mày phải hiểu cho Nhi chứ… trong thâm tâm nó đau lắm chứ… nó đến với mày với tư cách một đứa cave… nó tự ti về bản thân lắm chứ…

– Sao tao không biết điều cơ bản ấy… Tao đối xử với nó như nào… chúng mày đều biết hết mà…

– Bọn tao biết mày sống như thế nào, thế nên bọn tao rất nể mày, thậm chí phục mày… Nhưng Nhi mày phải giúp nó chứ… mày phải làm nó tự tin mà sống chứ…

– Tao cố rồi… hết sức rồi… Nhi cứng đầu…

– Giờ mà mày bỏ cuộc thì Nhi quay lại con đường làm điếm mày có chấp nhận không?

Câu nói đó của Vũ như làm tôi bừng tỉnh. Không… không được… Nhi không thể làm điếm được, tôi đã nói rồi… tôi sẽ không cho bất kỳ thằng nào động vào em nữa… em chỉ là của tôi thôi… một mình tôi. Rút điện thoại ra bấm số em… “Thuê bao…”. Cái đkm… em làm cái mẹ gì mà tắt máy vậy… tôi bấm lại lần nữa… “Thuê bao…” – thuê bao cái cmm, tôi chửi thầm…

– Nhi tắt máy rồi… – tôi thở dài…

– Thì mai gọi – Vũ trả lời.

– Tao thấy không ổn.

– Không ổn cmm, mai gọi thì chết ai, nửa đêm rồi bố trẻ, để con người ta ngủ chứ.

– Tao biết tao phải làm gì rồi… về thôi.

Thằng Vũ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Và nó đã nhìn thấu tôi.

– ĐMM, đừng bảo với tao mày tính phóng xe lên Lạng Sơn… Lần trước mày đi làm gì đừng tưởng bọn tao không biết.

– Cái đm… chả có cái l` gì giấu được chúng mày.

– Đkm thằng điên này, h mày say rồi phóng lên đấy thì chết cmm.

– Kệ bố… mày về đi.

Tôi vặn ga toan phóng đi thì Vũ chặn lại.

– đm thằng điên này về ngay.

– Ờ thì về, bỏ ra tao về.

Lần này Vũ cũng buông xuôi rồi, có cản nữa thì tôi vẫn làm.

– Được rồi, để tao đi với mày – Vũ nói với tôi

– Cái gì?

– Mày điếc à, tao sẽ đi với mày…

Nói xong Vũ nhảy lên xe tôi…

– Thế còn xe của mày thì sao? – Tôi hỏi

– Đm quên đấy, h đi cũng về nhà tao cất xe.

SAu khi về nhà Vũ, nó lấy ra 2 cái áo khoác to để 2 đứa mặc. Thời tiết thế này phóng lên Lạng Sơn mà ăn mặc phong phanh chắc chết giữa đường mất. Vũ chở tôi, 2 thằng phóng xe đi trong đêm… Lại một kỷ niệm đáng nhớ nữa. Trời mưa lất phất, mặt tôi lạnh buốt. Tự dung cảm thấy có lỗi với thằng bạn, nó nhiệt tình quá mà. Nhớ hồi cấp 3 hai thằng ghét nhau như tró mấy lần suýt choảng nhau vì cùng thích con nhỏ cùng lớp. Nhưng lên lớp 12 sau một vụ choảng nhau với lớp bên cạnh, hai thằng từ đấy thân hơn anh em.

Còn con nhỏ hai thằng cùng thích năm cấp 3 h ko biết em nơi phương trời nào nữa ). Đúng thời trẻ trâu nó lắm chuyện thế. Hai thằng vừa đi vừa mò đường vừa thay phiên nhau lái xe. Đến Lạng Sơn thì trời cũng đã sáng. Vì quá mệt nên hai thằng nhất trí thuê nhà trọ ngủ một giấc. Mệt quá cũng chả còn nhớ tới Nhi nữa. Đặt lưng xuống giường là ngủ say như chết.

Ngủ dậy thì cũng đã 1h chiều. Hai thằng trả phòng rồi đi ăn. Mà tôi cũng chả nhớ đường về nhà Nhi nữa… rách việc rồi. Gọi điện cho em thì vẫn thuê bao… Tôi cố lục trí nhớ xem đi hướng nào… Sau hơn 3 tiếng đồng hồ vừa mò đường vừa hỏi cuối cùng cũng tìm được nhà em… Tôi thấy Nhi đang đứng trước cửa nói chuyện với một thằng tóc đỏ. Tôi bảo Vũ dừng xe lại, đứng từ xa quan sát. Tôi thấy thằng kia rất to tiếng với em, nó kéo tay em đi nhưng em vùng vằng không chịu. Bỗng nó kéo mạnh tay em vào người rồi ôm chặt em.

Nhi vẫn miễn cưỡng đẩy nó ra. Rồi Nhi tát nó một phát, em nói cái gì đó tôi nghe không rõ. Thằng kia đẩy Nhi ngã ra, chửi to, đứng từ xa mà tôi vẫn nghe thấy “Đm con phò này, mày có đi làm lại không thì bảo”. Máu nóng bốc lên tới dầu rồi, tôi bảo Vũ phóng xe ra chỗ Nhi. Đến gần tôi nhảy xuống đấm mạnh vào mặt thằng tóc đỏ một cú, nó ngã ra đất.

Tôi nhảy vào đấm tiếp không cho nó cơ hội phản kháng. Vũ cũng xuống xe sút mấy phát vào bụng nó. Thằng tóc đỏ bị ăn đòn bất ngờ nên cứ nằm chịu trận. Nhi chạy tới kéo tay tôi “Anh Tuấn, anh Tuấn, đủ rồi, tha cho anh ấy đi… hu… hu”- em vừa nói vừa khóc. Cảm thấy thằng kia không thể đứng dậy được nữa tôi mới buông nó ra. Nhi vẫn đứng ôm tôi khóc. Thằng kia cũng gượng dậy bỏ đi, trong lúc bỏ đi nó quay lại chửi “Đm lũ chúng mày, chúng mày cứ đợi đấy”. Thấy thế tôi và Vũ định xông ra nện nó tiếp thì Nhi cản lại. “Thôi… các anh tha… cho nó đi…”. Tôi ôm Nhi vào người.

– Cho anh vào nhà em nghỉ đã… mệt quá… – Tôi nói.

– Không được, thằng kia tý nó gọi lũ bạn nó đến thì anh nguy mất – Nhi trả lời.

Tôi thấy cũng có lý, đang ở nơi đất khách quê người nó gọi hội đến xử thì tôi và Vũ chắc bỏ mạng ở đây. Không gì kinh hơn trai làng.

– Được rồi… vào thành phố đi – Tôi bảo Nhi.

Bọn tôi kẹp 3 chạy xe vào thành phố. Cũng may không gặp mấy anh giao thông. Bọn tôi vào một quán café. Lúc này tôi mới được nói chuyện với Nhi. Thằng Vũ biết ý ra bàn khác ngồi. Tôi ngồi cùng Nhi nhưng không nói gì, một lúc sau em mới hỏi.

– Anh lên đây lâu chưa. – Nhi hỏi.

– Lên từ sáng.

– Các anh đi buổi đêm hả

– Uhm.

– Chết… nguy hiểm thế… anh mà làm sao thì…

– Em thôi đi… sao em không nghe điện thoại của anh… (Tôi quát)

– Em… em…

– Em làm anh thất vọng đấy. Có phải em định không gặp anh nữa… rồi lại đi làm gái hả…

– Hu… hu…không… không phải… không phải đâu anh ơi…

– Thế em giải thích đi.

– Hức… em nghĩ mình không có tư cách để gặp anh… sáng nay em có gọi điện nhờ Hưng… bạn trai cũ của em để xin hộ em vào làm ở xưởng may nhà anh ấy… vừa nãy thì anh ấy đến nhà ép em phải đi làm gái… hức… hu… em không chịu nhưng anh ấy vẫn ép…

– Em có thấy ai dại bằng em không? Tốt đẹp thì không muốn, lại muốn… Hay em vẫn còn tình cảm với thằng kia?

– Không… không… bây giờ em chỉ có anh thôi… hức… em sai rồi… sai rồi anh ơi…

– (Thấy em khóc tôi cũng dịu lại) Được rồi, bây h nghe anh nói này.

– Dạ.

– Em nên nhớ em sắp làm bà chủ rồi. Em tự tin lên, không phải xấu hổ về bất cứ việc gì về bản thân cả.

– Vâng.

– Và em cũng đừng nhắc đến tư cách hay ko tư cách. Anh cũng tốt đẹp gì hơn em. Em từng hỏi anh có khinh em làm nghề đấy không, giờ anh hỏi lại em, em có khinh anh khi anh đi chơi gái không?

– Em… em… không…

– Thế bây h em đang là bạn gái ai nào?

– Chỉ có anh thôi.

– Thế cùng anh về Hải Phòng thôi nào.

– Dạ.

Tôi bảo em đi xe khách về, còn tôi và Vũ phóng xe về. Tôi may mắn vì có thằng bạn như Vũ. Nếu hôm qua tôi đi LS với tình trạng say rượu như thế thì không biết bây h tôi đang nằm dưới gầm xe nào rồi. Nó cũng không kì thị Nhi, những lời khuyên chân thành của nó đã khiến tôi không thể bỏ mặc Nhi được. Nó giúp tôi, giúp cả Nhi nữa.

– Cảm ơn mày nhé – tôi nói.

– Đm, mày gay à…tự dưng ủy mị vkl.


– Cái đmm cảm ơn thôi cũng chửi.

– Cảm ơn thì mời bố 1 bữa.

– Đm, còn phải nhắc… 1 bữa Đồ Sơn nữa nhé.

– Ngon, được thế còn gì bằng…

Về đến HP thì cũng đã tối. Sau khi thả Vũ về nhà, gọi điện cho Nhi thì em đã ở nhà mẹ tôi rồi. Phóng về nhà thấy Nhi đang ngồi uống nước với mẹ tôi. Tất nhiên gặp mẹ thì không thể không nghe chửi.

– Thằng kia mày đi đâu từ đêm qua mà giờ mới mò về.

– Con phải về nhà con chứ, con có nhà cơ mà.

– Mày đừng có nói dối, về nhà gì mà bộ quần áo này mày mặc từ sáng qua mà giờ vẫn chưa thay.

– Ơ… mà mẹ soi khiếp thế…

– Mày đi tắm đi, bốc mùi lên kinh quá.

– Dạ… Nhi lên với anh…

Tôi dắt tay Nhi chạy biến vào phòng. Đóng cánh cửa lại thì em ôm chầm lấy tôi. “Em có lỗi với anh… anh với mẹ tốt với em thế mà em nỡ… hức… hu… hu…” – Nhi nói trong làn nước mắt. Tôi không nói gì, nâng cằm em lên và đặt vào môi em một nụ hôn thật ngọt. Tôi muốn em tự tin vào bản thân, muốn em bỏ qua mặc cảm. Nhưng muốn em làm được chắc phải thêm thời gian.

Em tắm cho tôi như mọi lần nhưng tối nay tôi và em đều khá mệt sau quãng đường xa nên tôi ôm em ngủ. Không có làm gì đâu các bác khỏi hóng . Hôm sau thì tôi đã phải đi làm, thời gian nghỉ tết đã hết, h là thời gian kiếm tiền. Việc ở shop quần áo thì để 2 em Nhi và Huyền lo hết. Tôi dặn Nhi nếu khúc mắc gì hay có thiếu về tiền bạc gì thì phải gọi ngay cho… mẹ tôi.

Chiều đi làm về, tôi qua chỗ Nhi xem em thế nào. Tôi thấy có cả mẹ tôi ở đó. Hai người đang treo quần áo lên giá, bày biện hàng hóa, ngày mai là khai trương rồi.

– Làm về rồi đấy hả con – Tổng thấy tôi mẹ tôi nói.

– Vâng, con chào mẹ.

– (Nhi) Anh về rồi…

– (Tôi) Cửa hàng thiết kế đẹp quá, ai bày biện mà bắt mắt thế.

– (Mẹ tôi) Nhi đấy, con bé này cũng có mắt thầm mỹ đấy nhỉ.

– (Tôi) Không biết bạn gái ai mà giỏi thế nhỉ.

Please Wait..
Enter Only Adult 18+
– (Nhi) Anh này… (em đỏ mặt)

– (Mẹ tôi) Cái thằng này không trêu em nó nữa.

Bỗng có ai từ đằng sau bám lấy tay tôi. Làm tôi khá giật mình.

– Con chào cô, em chào anh – Hóa ra là Huyền.

– (Tôi) Giật cả mình cái con bé này. (Huyền cười vì hù được tôi)

– (Mẹ) Chào con gái, việc bên cửa hàng kia xong hết rồi chứ hả.

– (Huyền) Dạ, Con xong hết rồi.

– (Tôi) Mẹ con gì thế???

– (Huyền) Mẹ nuôi em đấy. Hi hi.

– (Me tôi) Sao những cái gì tốt đẹp nó tập trung hết vào 2 đứa con gái thế nhỉ, còn thằng con trai thì chả được cái việc gì.

– (Tôi) Vâng, con thì cái gì chả xấu.

– (Huyền) Anh ấy tuyệt lắm mẹ ạ, con trai mẹ không phải vừa đâu. Anh nhỉ.

(WTF? Con này nó nói cái gì ấy nhỉ – Tôi nghĩ thầm)

Nói chuyện xong thì mẹ tôi đi với Huyền, chắc mẹ sang shop bên kia. Còn tôi với Nhi. Nhi nói.

– Anh với chị Huyền thân quá nhỉ, còn khoác tay cơ đấy.

– Tính Huyền là thế mà. Mà anh đã có em rồi mà sao dám làm gì ai khác (Tôi kéo Nhi vào lòng, hôn lên gáy em)

– Ai tin được đàn ông các anh… Nhưng em lần này khác rồi… có chết cũng không buông tay anh ra đâu.

Em quay lại đặt lên môi tôi một nụ hôn thật ngọt.

(1 ĐOẠN CỦA CHAP TIẾP THEO: Về đến cửa nhà em , khi em xuống xe thì bất ngờ hôn vào má tôi. Em nói là thay lời cảm ơn vì tối nay đã đưa em đi chơi. Và một sự bất ngờ nữa xảy đến, có lẽ điều này đã tạo nên tiêu đề truyện ” Thằng đểu và gái điếm”… Tôi kéo Huyền lại về phía mình và đặt lên đôi môi xinh đẹp của em một nụ hôn.)

Tối hôm đó đang ngồi trong phòng nói chuyện với Nhi thì điện thoại rung lên. Là Huyền.

– Alo.

– Anh đang làm gì ấy.

– Anh đang ngồi chơi thôi.

– Em buồn quá.

– Sao buồn thế bé?

– Nhớ anh!

– Ẹc. Thế anh biết phải làm gì?

– Đơn giản lắm, mình đi chơi đi… Mà chỉ 2 người thôi nhé.

– Nhưng…

– Không nhưng gì hết, em đi thay đồ luôn đây.

– Này



Cái con bé này chỉ tự động là nhanh, chưa biết người ta có đồng ý hay không cơ.

– Nhi, anh ra ngoài chút bạn anh gọi.

– Em biết bạn nào rồi.

-… (chột éo biết nói gì luôn)

Nhi đến bên cạnh tôi vịn đầu tôi xuống đặt vào môi tôi một nụ hôn. Tay em mân mê khắp ngực tôi, một tay em luồn xuống thẳng nhỏ tôi xoa ngoài quần, cu cậu bắt đầu dựng đứng… Tôi đẩy nhẹ em ra… “Xin lỗi em… anh đi chút thôi rồi về… tối mai mình cùng đi chơi nhé”. “Dạ” – mặt Nhi xị xuống. Tôi hôn lên trán em rồi chạy xuống nhà.

Phi xe đến trước cửa nhà Huyền, nháy điện thoại 1 cái là em đã có mặt. Em đã vốn xinh đẹp rồi, tối nay em trang điểm thì càng đẹp hơn. Cách trang điểm của em làm toát lên vẻ sắc sảo của gái Hải Phòng. Tôi đang ngây người ra ngắm thì em lên tiếng.

– Mặt em dính nhọ hay sao mà anh nhìn khiếp thế… hi…

– Làm gì mà đến nỗi khiếp… mà nhìn cũng cấm à?

– Ai cấm anh… mong còn không được…

– Thế thích đi đâu nào?

– Đi ăn kem xong đi đạp vịt đi anh…

– Vãi l… (tý thì tôi phun ra từ còn lại)… lạnh thế này mà em bắt anh phải làm 2 cái việc đấy á?

– Nhưng em em muốn, đi mà anh… (em chu cái mỏ ra làm tôi chỉ muốn cắn cho phát)…

– Được rồi… chiều cô vậy.

Tôi chở em tới quán kem tôi hay ăn. Nhiệt độ ngoài trời là 10 độ, quán kem độc có 2 đứa hấp ngồi ăn. Vừa ăn tôi vừa run… còn Huyền cứ bình thản như ăn món gì nóng nóng vậy. Ăn xong trên đường chở Huyền đến chỗ đạp vịt, tôi run như cày sấy vậy. Huyền vòng tay ôm lấy eo tôi thủ thỉ “anh lạnh lắm à…?”. Tổ sư bắt ông mày nốc 3 cốc h mày hỏi đc câu đấy à… cũng may biết điều ôm nên ông tha. he he. Chỗ đạp vịt chả khác quán kem là mấy, chả có ma nào luôn. Chắc chủ quán tưởng 2 đứa này mới trốn trại. Ngồi giữa hồ gió vi vu cùng dư âm của 3 cốc kem nên tôi sun hết cả vòi vào. Huyền thì vừa đạp vừa hát, rất yẻu đời…

– Em đẹp nhưng em bị khùng – tôi trêu em.

– Em muốn sống thật khi bên cạnh anh, hi.

– Em thích đạp vịt lắm à.

– Cũng bình thường, nhưng cảm giác ngồi giữa hồ nước mênh mông bên cạnh anh làm em thích lắm.

– Em đúng trẻ con.

– Trẻ con với anh thôi…



– Anh Tuấn này.

– Hả.

– Em luôn muốn gặp anh lâu rồi. Từ ngày mẹ anh sang nhà em chơi… mẹ anh nói chuyện của anh với mẹ em… mẹ anh bảo anh tốt nghiệp cấp 3 xong tự ý xin làm việc trên tàu bất chấp mẹ anh ngăn cản. Từ đấy em đã ấn tượng với anh… một người chỉ mới 18 tuổi đã có ý chí như vậy… em bắt đầu tìm fb anh qua fb của mẹ anh. Em đã kết cái vẻ thư sinh của anh rồi.

– Anh tuyệt thế cơ à… nghe em nói mà anh ngại. Hì.

– Nhưng em đã rất buồn khi biết anh có bạn gái… Nhưng hình như Nhi không phải là cô bạn gái mà anh quen trên tàu.

– Uhm. Bọn anh mới chia tay.

– Vì anh có Nhi à.

– Không… vì cô ấy có người mới.

– Thế còn Nhi?

– Anh mới quen.

– Mới quen mà đã làm bạn gái anh?

– Uhm. Anh cũng thấy nhanh.

– Haiz… em có nên tự trách mình là xuất hiện muộn hơn Nhi không nhỉ?

– Trách gì chứ… duyên số mà em.

– Thôi kệ… em vẫn cứ thích anh… chắc anh cũng biết em thích anh.

– Sau tối hôm trước là biết rồi.

– Thế anh có thích em không?

– Em hỏi khó đấy… nhưng anh có Nhi rồi.

– Chán nhỉ… mà anh nói thế chắc không có Nhi anh sẽ chọn em.

– Có lẽ.

Dù hơi phũ nhưng vẫn muốn dứt khoát với Huyền. Chở Huyền về, không như lúc đi, bây h em chả nói câu gì. Về đến cửa nhà em , khi em xuống xe thì bất ngờ trao cho tôi một nụ hôn vào má. Em nói là thay lời cảm ơn vì tối nay đã đưa em đi chơi. Và một sự bất ngờ nữa xảy đến, có lẽ điều này đã tạo nên tiêu đề truyện ” Thằng đểu và gái điếm”… Tôi kéo Huyền lại về phía mình và trao cho em một nụ hôn. Huyền khá bối rối trước nụ hôn đầy bất ngờ của tôi. Mặt em đỏ rần và mất đi vẻ tự tin vốn có. Tôi cũng bất ngờ về hành động của mình, bộc phát như bản năng và đánh mất ý chí. “Anh… xin lỗi nếu việc đó em giận…” – tôi nói. “Không… giận gì chứ… cảm ơn anh vì buổi tối nay…”. Nói xong em chạy vào nhà…

Trên đường về tôi sờ lên môi mình… cảm giác mềm mại của môi Huyền vẫn còn y nguyên. Chợt nhớ đến Nhi… bỏ mẹ mình làm clg thế này. Mình có bạn gái rồi cơ mà. Một thoáng lơ đãng bị vẻ đẹp của Huyền thu hút và mất kiểm soát. Tính háo sắc di truyền từ ông già bộc phát éo đúng lúc rồi… H tính sao h… Thôi kệ…

Về đến nhà thì cả nhà đã đi ngủ hết, cũng muộn rồi mà. Về phòng thấy Nhi đang ở phòng tôi, em đang dùng máy tính.

– Em chưa ngủ à? – tôi hỏi.

– Em chưa, anh về muộn thế (hỏng, bình thường thấy tôi em chào và lao vào tôi ngay…)

– Uhm.

– Anh Tuấn.

– Hả???

– Anh có yêu em không… em và chị Huyền anh chọn ai?

– Em sao thế?

– Người sao phải là anh chứ, em chưa bao giờ nghe thấy tiếng yêu từ anh. Anh đối với em chỉ là lòng thương thôi phải không. (em nói chuyện với tôi nhưng mắt vẫn nhìn máy tính)

Tôi tới chỗ Nhi xoay em lại. Mắt em đỏ hoe rồi. Ôm lấy em, tôi vỗ về.

– Em nói đúng, hiện giờ anh đối với em mới chỉ là tình thương. Anh đã thề rằng sẽ không để em chịu khổ nữa.

– Hức… anh là thằng đểu… một thằng đểu tốt bụng… em yêu anh…

– Rồi rồi cô bé của anh… nín đi…

Một lúc em cũng xuôi xuôi.

– Đồ đểu… trên mặt anh vẫn còn vết son kìa…

– Hả…

– Em sẽ biến tình thương của anh thành tình yêu…đó sẽ là mục tiêu số 1 của em. (vừa nói em vừa lấy tay xóa xóa đi vết son trên má tôi)

– Anh xin lỗi…

– Anh chỉ biết nói thế thôi à… em giờ không buông anh ra đâu… anh tạo điều kiện cho em với cái cửa hàng to thế cơ mà… em sẽ làm bà chủ… kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ và em gái… không phải làm cái nghề dơ bẩn kia nữa… đến với anh em được nhiều hơn là mất nên em sẽ không buông anh ra đâu… và em sẽ khiến anh nói ra 3 chữ “anh yêu em” nữa (tôi cứ để em nói hết những điều em muốn)

– Ha ha… em đang lợi dụng anh đấy à…

– Chứ còn gì… vì anh tốt bụng mà… em sẽ lợi dụng lòng tốt của anh để kiếm thật nhiều tiền…

– Sao em thật thà thế?

– Thật thà chứ… ai như anh… đồ đểu.

– Thế sao mà em biết chuyện anh làm tối nay???

– Mặt thì đầy son… quần áo đầy mùi nước hoa phụ nữ… hơn nữa là cái kia kìa… (em chỉ vào màn hình máy tính)

Cảm ơn anh đã cho em một buổi tối tuyệt vời… nụ hôn của anh ngọt như kẹo ấy…… Định mệnh con điên này… chưng cả lên fb thế này thì giết người rồi… Mà éo ngờ Nhi add fb Huyền. Có vẻ như Huyền post stt là cố tình cho Nhi biết… Haiz…

Viên kẹo này sao anh dám cho người khác… nó là của em mà – Nhi vịn đầu tôi xuống môi em quấn lấy môi tôi… nụ hôn của Nhi cũng ngon và ngọt lắm.

Đêm đó tôi ôm Nhi ngủ… một giấc ngủ khá mộng mị… tôi mơ những hình ảnh không rõ ràng… chập chờn chập chờn… tôi ra mồ hôi lạnh… cổ họng khô khốc. “Anh… sao người anh nóng thế…” – tiếng của Nhi gọi. Người tôi lả đi không trả lời được. Cổ họng tôi khá đau. Nhi chạy vào nhà tắm lấy khăn mặt thấm ướt đắp lên trán tôi. Em lau mồ hôi trên trán tôi. “Để em gọi mẹ” – em chạy ra ngoài. Chưa đầy 5 phút mẹ tôi chạy sang. Bà sờ trán tôi… “Con sốt cao quá, ngồi dậy uống viên thuốc đi con”. Tôi cố gượng dậy uống thuốc.

Tôi ở một mình mỗi lần sốt là tôi lâm vào tình trạng y vậy, nhưng toàn phải tự bò kiếm thuốc hạ sốt mà uống. H có người bên cạnh chăm sóc thì cũng sướng thật. Cổ họng tôi sưng khá to… đkm đúng rồi… chơi 3 cốc kem xong đi hóng gió thì có mà trâu đỡ. Tôi nằm xuống, mẹ về phòng, trước khi về bà dặn Nhi chăm sóc tôi, lấy kẹp nhiệt độ kẹp cho tôi, nếu không đỡ phải gọi bà ngay. Nằm xuống tôi lại mê man tiếp… mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhi lau mồ hôi cho tôi… em nắm tay tôi… sụt sịt… em đang khóc… đù má, anh ốm chứ em ốm à mà em phải khóc. Tôi thiếp đi… người tôi hóng hừng hực… có tiếng khóc rõ hơn của Nhi… tiếng mẹ tôi… còn có tiếng ai nữa…

Tỉnh dậy thì tôi đã được đưa vào viện. Đầu tôi vẫn đau như búa bổ, nhìn xung quanh thấy mình nằm giữa căn phòng toàn màu trắng, về sau mới biết mẹ thuê cho tôi nguyên một phòng. Nằm một lúc thì Nhi vào với một ca cháo. Thấy tôi tỉnh em chạy lại.

– Anh tỉnh rồi à… Anh mê man suốt.

– Uhm… Sao lại đưa anh vào viện vậy.

– Cả đêm qua anh sốt sao, người nóng như lửa có hạ sốt tý nào đâu. Em và mẹ lo quá nên mẹ gọi xe đưa anh tới đây… Anh ngồi dậy ăn cháo đi, em đút cho.

Em đút cháo cho tôi. Nhìn mặt em phờ phạc hẳn. Mắt em đỏ hoe, chắc em khóc nhiều lắm đây.

– Em thức cả đêm để trông anh à. – Tôi hỏi.

– Dạ.

– Em vất vả quá.. Anh nợ em lần này rồi.

Em đặt một ngón tay lên môi tôi lắc đầu.

– Anh nói thế làm em buồn đấy…

– Cảm ơn em nhiều. Cúi xuống đây anh nói nhỏ cái này.

Em cúi xuống tôi liền vịn đầu em xuống đặt lên môi em một nụ hôn. Có thể nói tôi la hẻ nghiện hôn . Đúng lúc đó thì mẹ tôi cùng Huyền bước vào phòng bệnh.

– (Mẹ tôi) Thằng này ốm đau gì mà kéo con nhà người ta vào hôn vậy

– (Huyền nức nở chạy vào ôm lấy tôi) Hu… Hu, anh Tuấn, tại em, tại em làm anh bệnh.

– (Mẹ) Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh… Sao mày với bố mày giống nhau cái tính đào hoa này vậy…

– (Tôi) thôi nào Huyền, có phải do em đâu.

– (Huyền) tại em rủ anh đi ăn kem… Lại còn đi đạp vịt giữa trời lạnh… Hức… Hức… Tại em…

– (Tôi) Con bé này buồn cười, thôi buông anh ra còn mẹ với Nhi kìa.

Lúc này Huyền mới buông tôi ra. Tình thế lúc này của tôi là mắc kẹt giữa 2 người con gái mà tôi có tình cảm. Và cả mẹ tôi ngồi đấy nữa chứ. Nhi lúc này đang bóc cam cho tôi. Có vẻ như em không quan tâm lắm với sự có mặt của Huyền.

– Thế việc khai trương 2 cửa hàng hôm nay thì sao – tôi hỏi.

– (Mẹ) Mẹ rời ngày rồi… Mày ốm thế cứ nghỉ ngơi đi con. Thôi mẹ đi đây, 2 đứa ở lại trông nó dùm mẹ.

Trong phòng lúc này chỉ còn 3 người chúng tôi. Không khí khá ngột ngạt vì 2 đứa con gái chả nói gì. Nhi thì làm mấy việc lặt vặt, còn Huyền ngồi chống tay ngắm tôi. Cái tình huống chết tiệt gì đang xảy ra thế này…

– Anh Tuấn – Huyền gọi tôi.

– Hả??

– Nụ hôn của anh ngọt lắm anh biết không.

– Ơ…

Con hâm này, làm người ta khó xử đến mức nào nữa.

– Sao anh không nói gì…

– Em cũng vậy… Hì.

– Chị Huyền nói đúng rồi, ngày nào anh ấy cũng đè em ra hôn nên em biết – Lần này Nhi mới lên tiếng. Và ánh mắt em hướng về phía Huyền.

– Anh ấy là một thằng đểu đúng nghĩa em nhỉ. – Huyền tiếp lời Nhi

– Vâng… Nhưng em không buông tay anh ấy đâu. Và anh ấy cũng trói em lại rồi mà – Nhi khoe Huyền chiếc lắc mà tôi tặng em.

– Đời đâu nói trước được điều gì… Anh Tuấn nhỉ.

Bỏ mẹ rồi… Hai nàng cứ gườm nhau và lôi tôi ra đáp gạch thế này. Có ai cứu tôi không… Cầu được ước thấy. Cửa phòng bật mở.

– A thằng chó chết chưa để bố được ăn cỗ – Giọng Vũ éo lẫn đi đâu được.

– Đm nó còn sống nhe răng chúng mày ạ, mất mẹ nó một bữa – Lần này đến thằng Đạt

– Đkm chúng mày thăm bố mà ẳng cái mẹ gì thế. – Tôi chửi.

– (Sơn) Đmm đến thăm mà nó còn chửi ae mình… Thôi ae dỗi… Về cmn đi.

– (Thắng) Bọn bố có nải chuối nén nhang mang đến cúng mày đây – Tay nó cầm túi sữa với cam khá to.

4 thằng mặt giặc đến thăm tôi. Éo biêt vì sao nó biết tôi ốm nằm đây.

– (Thắng) Chào Nhi nhé! Ô em nào xinh gái thế này Tuấn. Anh tên Thắng, 3 thằng kia là Vũ, Đạt, Sơn – Thắng nói về Huyền.

– (Huyền) Chào các anh. Em là quản lý shop của anh Tuấn. Anh Sơn thì em gặp rồi… Anh thiết kế shop quần áo mà.

– (Nhi) Em chào các anh, các anh thăm anh Tuấn ạ.

– (Vũ) Chào Nhi, chào Huyền.

– (Tôi) Sao chúng mày biết tao nằm đây.

– (Vũ) Mẹ Hiền nói tao biết (Hiền là tên mẹ tôi). À mà Huyền này… Có phải nick fb em là “Huyền Hóng Hớt” không nhỉ… Cựu hot girl ĐH Hải Phòng?

– (Huyền) Vâng, em đấy.

– (Đạt) Thế thì anh cũng có fb em, ha ha. Em xinh y như trên fb ấy nhỉ.

– (Huyền) Các anh cứ trêu, em ngại.


– (Tôi) Mày trùm gái xinh fb tao biết rồi.

– (Đạt) Mày không biết hôm qua Huyền làm bao nhiêu thằng mất ngủ vì em ấy hôn bạn trai à. Huyền nhỉ.

Lúc này mặt tôi không thể ngắn hơn đc nữa… Cứ tưởng mấy thằng cờ hó này đến cứu mà chúng nó đến hại tôi thế này.

– Thôi các anh ở lại chơi, em về đây. – Huyền chào tạm biệt.

Huyền ra về thì thằng Thắng nói ngay

– Đm cái thằng Đạt ngu này, mày soi thế em nó chạy cmn rồi… Đang ngắm…

– (Đạt) Cái đm bố lỡ mồm… Đm éo biết người yêu nó là thằng nào mà kiếm đc gấu xinh thế.

– (Tôi) Xinh bình thường thôi…

– (Vũ) Mày có tình yêu đẹp ở đây rồi thì làm gì còn ai xinh nữa nhỉ… Phải không Nhi.

Nhi chỉ cười bẽn lẽn… Mấy thằng cờ hó ở lại một lúc thì té. Lúc chúng nó về còn bồi thêm “Nhắn với mẹ Hiền là khi nào mày thăng thì báo bọn tao đến viếng”… Cái đm nhà chúng nó chứ.

– Mấy anh ấy đùa gì mà nghe ghê thế… – Nhi nói.

– Ha ha… Kệ chúng nó đi…

– Nghe khiếp đi được…

– Mà anh cũng xin xuất viện thôi nhỉ… Cũng đỡ sốt rồi… Mà anh chỉ sốt thôi mà mẹ cũng bắt anh nhập viện.

– Đêm qua anh mê man không tỉnh được luôn, lại sốt cao quá nên đưa anh vào viện là tốt nhất, xuất viện bác sĩ phải đồng ý cơ.

– Trốn về đi… Mẹ anh chắc thanh toán viện phí hết rồi.

– Mẹ anh mà biết thì chết cả em… Hic.

-Sợ gì… Tý về anh gọi điện cho mẹ.

Tôi và Nhi bắt taxi về nhà. Lúc này trời cũng sắp tối rồi. Về đến nhà thì mẹ tôi cũng đang ở nhà. Tôi tưởng mẹ sẽ mắng tôi nhưng không phải thế, bà rất nhẹ nhàng và còn dìu tôi về phòng, chắc tôi đang ốm. Về phòng nằm một lúc thì Nhi mang cháo đến đút cho tôi. Tôi bảo để tôi tự ăn nhưng em nhất quyết không chịu. Em cứ chăm tôi như trẻ con. Tôi nhớ ra là từ đêm qua tới giờ Nhi đã được ngủ đâu. Giục em đi ngủ sớm mà em cứ chạy đi chạy lại làm mấy việc lặt vặt. Tôi cáu nên mắng em “em cứ làm cái gì thế? ngủ sớm đi, từ đêm qua đã ko ngủ rồi, nhỡ đâu lại lăn ra ốm thì sao?”. Một lúc sau thì em cũng chui vào chăn của tôi.

– Anh ấm quá.

Please Wait..
Enter Only Adult 18+
– Con ngố này, nhỡ ốm ra lại khổ thân.

– Hi hi.

– Ngủ đi em.

Nằm cạnh em thì tôi bắt đầu ngứa tay. Tay tôi luồn xoa bụng em, xoa quanh cái rốn. Em không mặc áo lót nên tôi xoa luôn ngực em. Em cứ để mặc tôi làm gì thì làm. Em xuay người lại hôn lên môi tôi. “Anh hư lắm… nghịch thế sao em ngủ được”. Tay tôi lại chuyển xuống mông bóp nhẹ. Mịn màng nên tôi rất thích. Nằm một lúc thì em ngủ. Tôi cũng buông tay ra không nghịch em nữa. Nằm ngắm khuôn mặt em lúc ngủ. Nhi dễ thương quá… em vất vả vì tôi rồi. Tôi luôn quan niệm rằng chu cấp cho em đầy đủ về vật chất thì em sẽ hạnh phúc…

nhưng hạnh phúc sao được khi nhìn người mình yêu lại đi thể hiện tình cảm với người khác. Tôi phải làm gì đây khi tôi cũng có tình cảm với cả Huyền. Mà cũng chỉ vì Huyền quá xinh đẹp nên tôi không nỡ buông. Tâm trạng tôi rối bời. Và tôi cũng đã đưa ra quyết định. Tôi sẽ xin lỗi Huyền vì chuyện tối qua, tôi phải từ chối tình cảm của em, tôi cũng chả mong Huyền tha thứ thằng đểu như tôi. Tôi không thể bỏ Nhi được, em đã quá khổ rồi. Quan trọng hơn tôi muốn ngắm nhìn gương mặt thiên thần của em hàng ngày. Tôi hôn lên trán em và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau ngủ dậy thì Nhi đã dậy rồi, em vẫn nằm trên giường và ngắm tôi. Với tay lấy điện thoại xem giờ thì mới có 5 giờ. Tối qua ngủ sớm nên giờ dậy sớm thật.

– Sao em dậy sớm thế, không ngủ thêm tý nữa đi – tôi hỏi Nhi.

– Anh cũng dậy sớm thế còn gì.

– Tối qua ngủ sớm mà.

– Em yêu anh!

– Đúng hâm, nói chuyện nọ xọ chuyện kia.

– Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…

Tôi hôn em để em không nói nữa. Em nhiệt tình đáp lại. Lưỡi chúng tôi quên vào nhau. Nụ hôn buổi sáng khi cả 2 chưa đánh răng cảm giác khá thú vị. Tay tôi bắt đầu hoạt động. Cặp mông tròn mịn của em đang được xoa bóp dưới đôi tay của tôi. Tôi cởi áo em ra, xoa nắn ngực em. Núm vú em căng cứng dần. Nó khá nhạy cảm mỗi lần tay tôi lướt qua, em lại nhíu mày. Tôi vẫn tham lam chiếm hữu đôi môi em. Tay tôi luồn vào bím em. Như mọi lần nó đã nhòe nhoẹt nước. Tôi day nó làm người em quýu lại, một ngón tay tôi lách vào khe bím em khều nhẹ.

Em đã rên lên thành tiếng. Tôi buông môi em ra trườn xuống phía dưới. Tôi tụt quần em cả quần trong lẫn quần ngoài. Dùng hai tay banh hai mép ra. Cái bím đỏ hồng bóng nhẫy nước hiện ra thật ngon lành. Tôi đưa lưỡi quét một đường… em đã kích thích lắm rồi nên nhắm nghiền mắt tận hưởng. Tôi đưa hẳn lưỡi vào trong em mà ngoáy. “Anh… em… thích lắm…” Em rên lên.

Làm bằng miệng với em một lúc tôi cũng chịu hết nổi, tôi ngồi dậy tuột quần xuống, cu tôi đã cứng ngắc. Em ngồi dậy vồ lấy cu tôi. Em liếm vòng quanh đầu cu tôi làm tôi khá tê tái. Em cho cả vào miệng mà mút. Trông em như đang ăn một cây kem vậy. Tôi bảo em chổng mông lên. Con cu tôi đã kê đúng cửa hang. Tôi ấn chầm chậm, vì bím em nhiều nước nên tôi vào rất dễ dàng. Nhét đến đâu nước trào ra đến đó, nhìn cực kích thích. Tôi nhấp nhè nhẹ để cảm nhận độ bót của bím em. Tôi nắc mạnh dần làm em chúi hẳn người ra phía trước…

Những âm thanh cọ sát của hai bộ phận sinh dục vang lên trong căn phòng im lặng… Chỉ có tiếng thở của cả hai và tiếng rên đầy kích thích của Nhi… “Anh… Em sướng… Nữa đi anh…”. Tôi lật người Nhi lại… Hông tôi vẫn di chuyển nhanh dần. Nhi vịn đầu tôi xuống, lưỡi em xoắn chặt lấy lưỡi tôi… Em bót quá, tôi không chịu nổi nữa gồng mình phóng hết những giọt tinh trùng vào sâu trong em, chân em quắp chặt lấy người tôi. Nước từ trong bím em trào ra rất nhiều. Tôi nằm đè lên em thở một cách nặng nhọc. Em lấy tay xoa những giọt mồ hôi đọng trên lưng tôi thì thầm “Em thích lắm… Xin lỗi anh vì bắt anh làm chuyện này khi anh vẫn đang ốm”. “Anh thích mà” – Tôi trả lời.

Làm xong chúng tôi vào nhà tắm làm vệ sinh, và bắt đầu một ngày mới.Thấy đã khỏi ốm nên tôi đi làm. Mẹ và em cứ bảo ở nhà nghỉ ngơi nhưng tôi ko thích nằm một chỗ, chán bme. Hôm nay cũng là ngày đẹp nên mẹ tôi quyết định khai trương luôn 2 shop. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Nhi bán hàng… Máy ngày vừa qua em rất chịu khó quảng cáo cho shop trên fb. Em cũng có ý định lập một website bán hàng qua mạng. Đến chiều tan làm tôi ghé qua chỗ em, ngày đầu tiên mở cửa nên khá đông khách. Nhìn gương mặt rạng rỡ của em tôi vui lắm. Và tôi cũng tạt qua chỗ Huyền và hẹn em tối nay nói chuyện. Dù rất khó khăn nhưng tôi cũng phải dứt khoát thôi, tôi có lỗi với Huyền rồi. Cũng chả mong em tha thứ gì tôi…

Sắp tới mình cực bận nên mình sẽ dừng viết đến hết tuần sau… khoảng cuối tuần sau may ra mới có thời gian viết tiếp được. Rất vui vì mọi người đã ủng hộ mình.

– Xin lỗi bắt anh đợi lâu – Huyền đi từ nhà ra, hôm nay em vẫn xinh như mọi ngày… haiz, đã xinh thì lúc nào chả xinh.

– Mình đi uống cafe nhé.

– Vâng. Hôm nay anh lại chủ động rủ em đi chơi cơ đấy – Em cười tít mắt, Thấy em vui trong tôi lại đau. Chỉ biết thở dài.

– Lên xe đi em.

Tôi chở em, từng làn gió lạnh khiến em ngồi sát vào tôi. Vòng tay qua bụng ôm tôi thật chặt. Con ngốc này chấp nhận để tôi bắt cá hai tay sao, em dại quá. Cổ họng tôi như nghẹn lại. Lần này tôi có lỗi lớn rồi. Chở em tới một quán có vườn khá rộng, tôi chọn quán này để có không gian yên tĩnh nói chuyện với em.

– Anh chị dùng gì ạ – Tiếng em phục vụ vang lên.

– Cho anh 1 cacao nóng. Em uống gì. – Tôi hỏi Huyền.

– Em cũng 1 cacao nóng

Biết nói sao với em bây giờ… khó, rất khó để mở lời. Tôi đúng là dại, mới hôm kia còn hôn em mà bây giờ lại từ chối thì phũ phàng với em quá. Sau chuyện này thì rất có thể Huyền cũng sẽ thôi làm ở shop của tôi. Đầu tôi rối bời… không biết phải bắt đầu thế nào…

– Anh khỏi hẳn ốm chưa – Huyền bất ngờ hỏi.

– Khỏi rồi, hôm nay anh còn đi làm nữa cơ mà. Em đừng lo.

– Tại em hết, làm anh bị nhiễm lạnh. Sáng qua nghe mẹ Hiền nói em sợ lắm.

– Không sao rồi. Không phải lỗi của em đâu.



– Anh Tuấn…

– Sao em?

– Em yêu anh… em nhớ nụ hôn tối hôm trước của anh lắm.

Em nói thế thì giết anh rồi. Một khuôn mặt thiên thần ngồi đối diện đang nói những lời như thế thì thằng đàn ông nào kìm được. Tôi éo phải thánh mà đỡ được… Khuôn mặt Nhi bất chợt hiện lên trong tôi… Phải, tôi đã quyết không để Nhi chịu khổ nữa, em mới là người cần tôi nhất. Ngập ngừng một chút và tôi quyết định nói ra…

– Huyền này.

– Vâng!

– Anh không thể đến với em được, chuyện tối hôm kia là do anh không kìm nén được cảm xúc.

Huyền im lặng một lúc…

– Vì Nhi phải không anh.

– Uhm.

– Em hiểu rồi… Dù gì em cũng là người đến sau… giá mà…

– Huyền… em tốt bụng… xinh đẹp… anh không xứng…

– Anh thôi đi – Lần này Huyền không giữ được bình tĩnh nữa.

… Em khóc… những người con gái đến với tôi sao ai cũng mau nước mắt vậy…

– Hức… Anh là thằng đểu…một thằng đểu đúng nghĩa… anh không thể yêu tôi sao anh lại gieo hy vọng để rồi làm tôi thất vọng thế này… hu hu…

– Anh biết anh là kẻ chả ra gì…

– Phải… anh là đồ tồi… Đêm hôm trước tôi đã sung sướng như thế nào vì nụ hôn của anh… sao anh lại hôn tôi chứ… hu hu…

– Anh xin lỗi… tại anh…

– Nhưng em yêu anh nhiều lắm anh biết không… em không chịu được đâu anh ơi… hu hu…

Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Huyền, tôi nào có kìm được lòng. Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Huyền. Tôi nói.

– Để anh kể cho em chuyện của Nhi…

– Hức… sao lại là Nhi?

– Em biết Nhi ở đâu đến không… nhà em ấy ở một vùng quê trên Lạng Sơn… Nhà nghèo lắm. Mẹ em ấy bị tai biến nên nằm liệt giường… bố em ấy sửa xe đạp nên chả kiếm được bao nhiêu… Nhi còn một em gái học lớp 10. Em ấy là động chính của gia đình… em ấy mới 19 tuổi thôi mà đã phải lao vào đời kiếm tiền về cho gia đình… Huyền, em có biết muốn kiếm nhiều tiền cho em gái đi học, cho mẹ chữa bệnh Nhi đã phải làm gì không???

– Em không. – Huyền nói với đôi mắt mở to.

– Làm gái bán dâm đấy. – Tôi chua chát nói với đôi mắt giờ đã đỏ.

… Huyền không nói gì… em cúi đầu… Một cô gái sống trong sự bao bọc của gia đình như em liệu có hiểu, có thông cảm được với Nhi.

– Anh đã đến nhà của Nhi nên mới biết hoàn cảnh của em ấy. Bố mẹ em ấy rất kỳ vọng vào Nhi. Họ sẽ ra sao nếu biết Nhi làm cái nghề đó. Anh thực sự phải giúp Nhi, anh đã thề rằng không để Nhi chịu khổ, thề rằng không để bất kỳ một thằng nào động vào em ấy. Anh xin lỗi, anh không thể bỏ rơi Nhi mà đến với em được.

Chúng tôi không nói với nhau câu nào kể từ đó nữa. Trên đường về Huyền vẫn im lặng và tôi cũng vậy. Con đường Đà Nẵng nhà em sao hôm nay dài thế. Đến cửa nhà Huyền ngập ngừng như muốn nói. Tôi chào em định về thì em níu áo tôi lại.

– Anh Tuấn…

– Uhm…

– Em hiểu mọi chuyện rồi…


– Em hiểu thì tốt, anh cũng rất rất xin lỗi em vì đã không kiềm chế được bản thân.

– Em hiểu cho anh, hiểu cho Nhi và em sẽ buông tay anh ra. Thôi anh về đi – Nói xong em hôn lên má tôi, em nói nụ hôn đó là thứ cuối cùng em lấy của tôi.

Huyền là một cô gái tốt, em hẳn sẽ rất buồn vì tôi. Tôi đã trêu đùa tình cảm của em, thứ tình cảm em dành cho tôi, còn tôi thì… Haiz… Sao em không tặng tôi 1 cái tát mà là một nụ hôn. Nhìn những giọt nước mắt của Huyền tôi như chết lặng. Tôi sai rồi… sai thật rồi. Tôi không thể chịu được khi nhìn Huyền khóc nữa… một chút nữa thôi tôi đã ôm lấy em. Nhưng tôi không làm vậy… đang có một người con gái cần tôi hơn… “Anh xin lỗi”…

Về đến nhà tôi liền kéo Nhi về phòng… bước vào phòng tôi ôm Nhi thật chặt, thì thầm vào tai em.

– Hãy mãi bên cạnh anh nhé…

– Ơ…

– Được không em.

– Dạ… (em nắm lấy bàn tay tôi)

– Em có hối hận khi yêu anh không?

– Sao em lại hối hận chứ… em yêu anh… mãi như vậy.

– Em không trách anh khi anh có ý gì với người khác sao?

– Em có trách anh chứ… nhưng em yêu anh nhiều hơn…

Thực sự tôi không muốn mất Nhi, một người con gái yêu tôi nhiều như vậy, tôi không muốn làm em khổ hơn nữa. Còn Huyền, có lẽ tôi có tội với em lần này vậy. Tôi sẽ bù đắp cho em sau vậy…

Hôm sau thì Huyền vẫn đi làm… em vẫn vui vẻ cười nói như chưa có gì xảy ra vậy, nhưng em không còn bám lấy tôi nữa, có lẽ em cũng là người con gái hiểu chuyện…. Cuộc sống cứ thế trôi qua… Nhi bán hàng rất khéo nên khách rất đông. Trang bán hàng trên fb của em có gần chục ngàn lượt like. Mặc dù bán quần áo dành cho nữ mà toàn mấy thanh niên vào cmt. Hóa ra là em chụp ảnh em và Huyền thử đồ up lên. 2 mỹ nhân đã xinh lại còn thêm 360 thần thánh nên nhìn không cưỡng được. Biểu tượng cảm xúc grin.

Thoắt cái đã đến mùa hè… tôi tưởng tôi sẽ trải qua mùa hè này cực kỳ vui vẻ và thú vị với em nhưng cuộc sống đâu chỉ có màu hồng và bằng phẳng… Tôi đã sai lầm một lần nữa bởi vì bản tính của mình… cái giá phải trả cho lần này… Haiz…

– Nhanh lên Nhi ơi.

– Vâng, anh đợi em 1 tẹo nữa thôi.

Ôi… cái việc trang điểm của phụ nữ sao nó mất thời gian thế chứ. 1 tiếng trước em chỉ bảo là đợi em trang điểm qua loa thôi, cái qua loa của em mất thời gian vãi ra… Hôm nay 2 đứa quyết định phóng xe máy ra Cát Bà nghỉ mát mấy ngày. Làm việc nhiều rồi giờ là lúc tiêu tiền. Sống mà không hưởng thụ thì chán chết. Nhi sợ nắng nên em mặc kín từ đầu đến chân, nhìn phát ngốt… đàn bà con gái đúng là có sức chịu đựng phi thường… Hai đứa lần đầu đi chơi xa cùng nhau nên Nhi vui lắm. Ngồi sau em cứ tíu tít như con chim, nói đủ thứ chuyện. Em trẻ con quá… mà em mới 19 tuổi thì người lớn với ai…hic. Ra Cát Bà bằng đường bộ thì phải đi phà ra đảo Cát Hải rồi đi phà tiếp mới ra đến Cát Bà. Thời tiết nóng là thế nhưng đặt chân lên Cát Bà thì mát mẻ hẳn. Từ bến phà ở đảo Cát Bà mà ra tới khu bãi tắm thì phải đi một đoạn đường đồi núi khá xa. Cảnh vật đồi núi ở đây mặc dù không hùng vĩ như vùng Tây Bắc nhưng cũng rất đẹp, nhất là không khí rất trong lành. Rồi hai đứa cũng ra được tới khu du lịch của Cát Bà. Vì là mùa du lịch nên khá đông du khách. Tôi thuê một phòng ở khách sạn có hướng nhìn ra biển.

– Cảnh đẹp quá anh nhỉ – Nhi nói.

– Anh chọn phòng thì sao có cảnh xấu được.

Please Wait..
Enter Only Adult 18+
– Chồng em đúng là tuyệt nhất.

– Con bé này buồn cười nhỉ… ai là chồng cơ…

– Hi hi. Đêm nào cũng mò người ta mà giờ định trốn trách nhiệm à?

– Á à, con bé này giờ nói chuyện bắt bẻ cả anh à.

– Hi.

– Tội này đáng phạt.

Nói xong tôi liền đuổi theo em, em chạy khắp phòng cười như trẻ con. Rồi tôi cũng bắt được em, chạy sao được mà chạy. Vật em ra giường, tôi chọc lét em làm em cười sằng sặc.

– Sợ chưa… sợ chưa… (Tôi nói)

– Sợ… rồi… tha em… hic hic… (Em bị tôi chọc nói không ra hơi)

Tôi liền ôm lấy em, tìm môi em. Môi chúng tôi quấn lấy nhau. Lưỡi chúng tôi quyện vào nhau. Chúng tôi hôn một lúc khá lâu. Tay tôi giờ đã luồn vào quần em xoa xoa nơi ngoài quần lót. Tôi khều nhẹ làm người em hơi giật giật. Con cu tôi h đã phồng to vì nứng. Tôi tuột phăng quần em ra, trườn xuống hít lấy cái mùi tỏa ra từ bím em. Cái mùi ngai ngái đó khiến tôi kích thích cực độ. Tôi liếm bên ngoài quần em, tay day day phía hạt le. Em cong người vì được kích thích. Dâm thủy em trào ra ứa một mảng lớn quần lót. Tôi vạch quần lót em sang một bên đánh lưỡi vào trong. Tôi cứ trêu đùa bím em một lúc lâu làm em nứng hẳn.

– Cho…cho vào đi anh… em muốn…

– Muốn cái gì cơ? – tôi vẫn trêu em.

– Cái của anh đấy… nhanh đi anh… em không chịu được nữa…

Tôi nào có khác em, cũng nứng kinh khủng sau khi nghịch bím em. Tôi tuột quần cầm lấy con cu đang căng hết cỡ chà chà phía ngoài bím em. Tôi cố tình chưa cho vào để em ức chế.

– Nhanh đi anh… làm gì mà lâu thế… – em giục.

Tôi liền đặt đúng khe bím của em nhấp mạnh một phát. Con cu tôi đã nằm gọn trong bím em. Em nhắm mắt hít hà tận hưởng. Tôi ngâm trong người em một lúc rồi mới bắt đầu chuyển động. Con cu tôi cứ đều đặn ra vào bím em. Nước em ứa ra tèm lem trắng xóa cả thân cu tôi. Em rên rỉ vặn vẹo làm tôi nứng kinh. Tôi bắt đầu tăng tốc độ nhấp. Âm thanh hai bộ phận sinh dục cọ sát nhau nhóp nhép vang lên khắp phòng cùng tiếng thở mạnh của hai người. Tôi sắp ra lên nhấp rất nhanh, hai chân em quắp vào sau lưng tôi. Môi tôi quyện chặt với môi em.

– Ưm… anh ơi… em thích… lắm… – Nhi rên trong cơn khoái lạc tôi mang lại.

– Anh cũng thế… anh ra…

Tôi nhấp thật mạnh những cú cuối cùng rồi phóng toàn bộ từng đợt tinh trùng nóng bỏng vào người Nhi. Nhi ghì chặt lấy người tôi, em cũng đang ra. Tôi nằm đè lên em thở hổn hển. Em vẫn làm công việc quen thuộc là lấy tay xoa những giọt mồ hôi đọng trên lưng tôi… Chúng tôi nằm ôm nhau hồi lâu. Tôi rút con cu ra khỏi người em. Tinh trùng hòa với dâm thủy của em trào ra. Tôi lấy khăn lau nhẹ bím em, chăm sóc cho em như công chúa vậy…

Sau cuộc làm tình mãnh liệt, chúng tôi đi ăn để lấy sức đến chiều còn đi tắm biển. Nhìn Nhi ăn uống ngon lành tôi thấy vui vui. Tôi thích mẫu con gái khi ăn uống thì phải nhiệt tình, ngồi ăn mà cứ “em không ăn đâu… ăn cái này béo lắm” nghe mà chán. Tôi luôn muốn dành cho bạn gái tôi những thứ tốt nhất, luôn dẫn em đi ăn những món ngon nhất, bắt em mặc những bộ quần áo đẹp nhất. Nói chung tôi sẽ chiều theo những gì mà Nhi thích. Quái lạ là sống với tôi Nhi chả bao giờ đòi hỏi gì. Tiền em kiếm được khá nhiều nhưng toàn gửi về quê. Tôi thích Nhi ở điểm đó… hiền lành và thánh thiện. Em luôn luôn đáp ứng mọi thứ tôi muốn. Có lẽ sâu trong em vẫn mặc cảm trước tôi. Biết làm sao để em không thế bây giờ??? Haiz…

Đến chiều hai đứa dẫn nhau xuống biển. Em trong bộ bikini màu cam nổi bật. Vòng eo thon của em với cặp mông căng tròn hút mọi ánh nhìn bất cứ đâu em đi qua. Vòng 3 của em là thứ tôi thích nhất. Thỉnh thoảng tôi còn lấy làm gối nữa chứ, .

Hai đứa vùng vẫy trong làn nước trong xanh của biển. Em thích thú như trẻ con vậy.

Nhìn em gợi cảm trong bộ đồ 2 mảnh, thú tính nổi lên. Tôi đẩy phao em ra xa, tôi nghịch ngợm cơ thể em. Em nằm trên phao mặc kệ tôi làm gì thì làm. Tôi liền thò tay vào ngực em xoa nhẹ làm em giật thót người.

– Đừng anh… ai nhìn thấy thì sao…

– Anh sờ chút thôi.

– Sáng anh bóp nó chưa chán à… về phòng anh làm gì em cũng được… đang giữa biển thế này…

– Về phòng thì nói làm gì…

Nói xong tôi kéo đầu em đặt lên môi em một nụ hôn, em nhiệt tình đáp trả. Có lẽ giữa 2 đứa, hôn chính là sợi dây kết nối. Có lần 2 đứa bất đồng quan điểm, em giận tôi ra mặt. Không thèm nói chuyện với tôi trong 2 ngày. Đến ngày thứ 3 tôi bực quá kéo em lại và hôn em, thế là 2 đứa như chưa có gì xảy ra.

Đến tối hai đứa đi ngắm biển đêm. Ngồi trên bãi cát, sóng biển rì rào, em tựa đầu vào vai tôi. Mùi sữa tắm em thoang thoảng thật dễ chịu. Em thủ thỉ.

– Giá mà chúng mình thế này mãi thì tốt anh nhỉ.

– Uhm.

– Em may mắn khi gặp anh.

– May gì chứ… cái đấy gọi là duyên số bé ạ.

– Dạ… Ước gì… (em ngập ngừng)



– Em ước gì?

– Dạ thôi… em đâu dám đòi hỏi anh điều gì.

– Con bé này buồn cười. Muốn gì cứ nói, anh đâu tiếc gì đâu.

Em không nói gì. Đúng là cô bé khó hiểu. Mà 2 hôm nữa là sinh nhật em rồi, hôm đấy sẽ làm cái gì cho em bất ngờ mới được… Nhà hàng sang trọng với rượu vang nhỉ… chán phèo… lên bar… tôi cực ghét vào chỗ đó… bánh kem và hoa hồng… sao cổ lỗ sĩ thế nhỉ… Haiz, làm cái mẹ gì bây giờ. Thôi kệ, nghĩ sau vậy.

Hôm sau chúng tôi ra đảo khỉ chơi rồi mới về. Trên đường về em khá mệt nên tựa vào lưng tôi ngủ… đúng là trẻ con thật. Rồi cũng tới ngày sinh nhật Nhi, tôi quyết định sẽ làm em bất ngờ bằng việc sẽ tự nấu bữa tối cho hai chúng tôi tại nhà riêng của tôi. Tôi mua khá nhiều nến để thắp hai bên cầu thang, lối vào phòng, và cả trên bàn ăn. Tôi mua một cái bánh kem nhỏ nhỏ xinh xinh.

Tài nấu nướng của tôi cũng không đến nỗi, mày mò công thức và cách nấu trên mạng tôi cũng làm được món bò bít tết và mỳ ý. Nếm cũng khá ngon đấy chứ… Tôi cặm cụi cả một buổi chiều để chuẩn bị cho em một buổi tối đáng nhớ. Tôi đưa chìa khóa cho em, dặn em đúng 7h tối thì tự qua nhà tôi và vào phòng. Tôi cũng đã mua một bó hồng nhung rất đẹp, hẳn em sẽ rất thích. Trong lúc đang chuẩn bị nến thì điện thoại rung… Một hàng số hiện lên mà không có tên… Nhưng tôi vẫn nhận ra dãy số quen thuộc đó, nó không có tên bởi vì tôi đã xóa ra khỏi danh bạ. Hẳn mọi người cũng đoán được là ai rồi nhỉ… Tôi bắt máy.

– Alo…

– Hu…hu… anh cứu em với… hu hu…

Tôi vội vàng lấy xe phóng như điên đến chỗ Mai, quên cả đội mũ, quên cả khóa cửa, quên cả mình đang chuẩn bị sinh nhật cho Nhi… tôi bỏ mặc mọi thứ xung quanh. Trong đầu tôi lúc này chỉ có tiếng nói của Mai… “hu… hu… cứu em với… em sợ… em phải làm sao bây giờ… anh ơi…”. Tôi không biết rõ sự việc là sao, chỉ biết là Mai đang gặp rắc rối, chuyện đó hẳn là rất tồi tệ để một người con gái hoạt bát và tự tin như em có thể hoảng loạn kêu cứu.

Tôi đã tới khách sạn mà Mai nói. Hỏi xong lễ tân tôi chạy như bay lên phòng của em. Bước vào phòng… Mai đang ôm mặt nức nở… Tôi đứng bất động nhìn em… người con gái đã từng là của tôi sao thế này… tóc em rồi bù… mascara tèm nhem… trên người chỉ có bộ quần áo lót… Tôi tiến tới lấy áo khoác cho em.

– Em sao thế, có chuyện gì?

Em không trả lời, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi rồi lắc đầu. Em vẫn cứ khóc không dứt. Tôi gặng hỏi mãi thì em mới trả lời… Tai tôi như ù đi với từng câu nói của em. Em đã yêu phải một thằng già chết tiệt.

Em là một phần của bản hợp đồng cho đối tác công ty hắn. Để đạt được bản hợp đồng kia, lão già cùng tay giám đốc công ty đối tác đã chuốc say em, bỏ thuốc mê. Hắn ta và tay giám đốc đã thay nhau dày vò thân thể em. Em biết hết sự việc nhưng do bị dính thuốc mê nên cứ nằm chịu hai thằng khốn hãm hiếp. Xong xuôi chúng bỏ mặc em nằm đấy. Đến khi em tỉnh lại, do quá hoảng loạn nên đã bấm số gọi cho tôi…

Em giờ mới biết bộ mặt của thằng hói già. Em quen hắn trong tiệc liên hoan của công ty em. Khi đó em vẫn là bạn gái tôi. Hắn ta làm quen, mời em đi chơi một vài lần. Lần nào hắn cũng dẫn em tới những chỗ xa hoa bậc nhất của thành phố. Mua tặng em những món đồ đắt tiền. Trong một lần đi công tác tại Nha Trang hắn mời em đi cùng, chính vì lần đó em đã quyết định rời bỏ tôi để chạy theo tiếng gọi của đồng tiền. Em nói hắn hứa sẽ mua nhà cho em… ôi lại là cái lời hứa chó chết này… Lúc này tôi không biết nên khinh hay thương em nữa. Tôi hận em vì đã cho tôi mọc sừng… Nhưng cũng thương em khi nhìn bộ dạng tàn tạ của em lúc này.

Bỗng em sờ tay xuống phía dưới… mặt em tái đi… hai thằng khốn kia đã ra trong em… em vội chạy vào nhà tắm để rửa sạch những thứ tởm lợm bên trong… tôi chạy ra hiệu thuốc mua ngay thuốc cho em. Khi về phòng thấy em vẫn trong nhà tắm… em ngồi dưới vòi sen dựa lưng vào tường và khóc. Tôi lay như thế nào em cũng không phản ứng. Chắc em đang phải chịu một cú sock khủng khiếp khi tấm thân của em chỉ là vật để mang ra đổi chác. Tôi bế em khỏi nhà tắm, đặt em lên giường, lấy khăn lau đầu tóc, cơ thể em. Đưa thuốc bảo em uống. Em cứ khóc nấc lên từng đợt. Rồi tôi đưa em về. Ngồi sau xe em dựa đầu vào lưng tôi không còn chút sức lực.

Về đến nhà em, tôi dìu em về phòng để em nằm nghỉ. Em ở cùng với mẹ, bố em mất, nhưng hôm nay tôi không thấy mẹ em ở nhà. Tôi đi mua cháo cho em, em không chịu ăn nhưng tôi ép phải ăn, em đi từ trưa, h gần 9h tối nên tôi biết em chưa bỏ gì vào bụng. Em vừa ăn vừa sụt sùi khóc, tôi ngồi nhìn em. Trông em khi đó thật tội nghiệp. Vẻ sắc sảo thường ngày dường như biến mất. Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt của em.

– Em xin lỗi… đã đến nước này rồi mà em vẫn còn làm phiền anh… Em không còn tư cách gặp anh nữa – Mai lên tiếng.

– Không sao.

– Khi em tỉnh lại, em hoảng loạn lắm… chỉ có tên anh hiện trong đầu nên em… Hức…

– Thôi em nằm nghỉ đi. Anh về đây.

– Đừng anh… xin anh ở lại với em hôm nay… chỉ hôm nay thôi… em sợ lắm… – Mai níu tôi lại.

– Không được… em cứ nằm nghỉ ngơi đi.

Tôi đứng dậy đi ra phía cửa thì em chạy tới ôm phía sau tôi. Em vừa nói vừa khóc.

– Anh mà về em chết mất… em cần anh bên cạnh… chỉ hôm nay thôi… em xin anh…

Đêm đó tôi đã ngủ lại nhà của Mai. Tôi ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Sáng sớm hôm sau dậy, tôi về nhà luôn. Hầu như cả đêm tôi không ngủ chỉ để an ủi em. Mãi gần sáng mới chợp mắt đc tý. Nhưng cũng chả ngủ được lâu. Tôi giật mình nhớ tới Nhi. Sao tôi có thể quên được nhỉ… Lúc này là 5h sáng, tôi phóng vội xe về nhà… Chạy vội vào phòng ăn…

Những đĩa bít tết nguội ngắt bày trên bàn cùng với những cây nến chưa đốt và chai rượu vang chưa mở. Vào phòng ngủ thấy Nhi nằm ngủ như con mèo. Vì đi vội nên tôi quên luôn cả điện thoại ở nhà. Đến bên giường, tôi vuốt tóc Nhi… em đã có một ngày sinh nhật cô đơn… Sao tôi có thể vô tâm như vậy. Bỗng Nhi mở mắt… em ngồi dậy ôm chầm lấy lôi, em nói như khóc.

– Anh đi đâu cả đêm thế… em lo lắm…

– Anh xin lỗi…

Nhìn đôi mắt có vết thâm quầng của em, tôi biết hôm qua em đã đợi tôi rất muộn.

– Em gọi điện cho anh nhưng điện thoại anh để ở nhà… anh có chuyện gì à…


– Hôm qua là sinh nhật em, vậy mà anh…

– Chắc phải việc gấp lắm anh mới đi vội vã như vậy. Nhưng em rất hạnh phúc khi anh chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho em.

– Hôm qua anh đã để em có một ngày sinh nhật cô đơn, anh là thằng đểu… rất đểu phải không em?

– Phải, anh đểu lắm… cực cực đểu luôn, nhưng em vẫn yêu thằng đểu dễ thương này… hi hi… à hay mình xuống ăn bánh đi.

Tôi cùng Nhi xuống phòng ăn. Tôi thắp nến trên chiếc bánh gato. Rót 2 ly rượu vang. Cùng nhau hát bài happy birthday. Tôi chúc em sang tuổi 20 có nhiều thành công trong cuộc sống. Tôi đi lấy bó hoa tặng em, dù muốn làm em bất ngờ với bữa tiệc này nhưng tôi đã không làm được.

– Anh rất muốn làm em bất ngờ, anh xin lỗi vì đã bỏ rơi em trong ngày sinh nhật.

– Thế này em quá hạnh phúc rồi, cảm ơn chồng em nhiều lắm. – Em nói với 2 mắt cười tít.



– Mà anh nấu ăn ngon lắm, tối qua lúc đợi anh, em đói quá nên có ăn một phần, hi.

– Hì, cảm ơn em.

– Để em làm nóng lại đồ ăn mình ăn sáng luôn, bỏ thì phí lắm.

– Uhm, từ hôm qua tới giờ anh vẫn chưa ăn gì. – Tôi buột miệng.

– Hả… anh đi đầu mà từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn.

– À… ừ… mà em để nóng lại đi mình cùng ăn.

Đến chiều tôi nhận được một cuộc điện thoại của Mai. Em hẹn tôi tối nay gặp tôi, em có mấy chuyện muốn nói với . Tôi cũng đồng ý vì tôi muốn xem Mai hôm nay đã ổn chưa sau cú sock ngày hôm qua.

Mai hẹn tôi đến một quán cafe. Lúc tối tôi đến đã thấy em ngồi đợi tôi rồi. Tôi quan sát thấy tâm trạng của em đã khá hơn hôm qua, vẻ tự tin đã trở lại trên khuôn mặt em.

– Chào em… đến lâu chưa?

– Em vừa tới… anh gọi đồ uống đi.

– Anh chắc khinh em lắm nhỉ – Mai nói.

– Nếu mà anh bảo không chắc là anh đang bốc phét. – Tôi trả lời.

Please Wait..
Enter Only Adult 18+
– Em chạy theo những món hàng hiệu đắt tiền, những thứ đồ xa xỉ mà cả đời có phấn đấu cũng không có được, cái giá phải trả sao nó kinh khủng thế, ha ha. Anh
thấy em ghê tởm lắm phải không?

– Đời mà…

– Em thấy mình như một con điếm vậy… lên giường với người ta chỉ vì vật chất… rồi bị coi như một món hàng, một cọng rau sạch để người ta đem ra đổi chác. –
Mai chua chát nói.

Ôi con điếm… nghe từ đó mà trong tôi sao đắng thế. Một người rời bỏ tôi đi làm việc như gái điếm, một người bỏ nghề điếm để theo tôi… Ha ha… Sao cuộc đời
tôi nó buồn cười vậy.

– Thế bây giờ em định làm sao. – Tôi hỏi.

– Còn sao nữa, chấm dứt với thằng khốn kia thôi. Chắc em tính toán sai lầm rồi.

– Ha ha… Tình yêu mà em tính toán như vậy thì kiếm đâu ra hạnh phúc… anh thất vọng về em quá.

– Chắc đấy là luật nhân quả… giá mà em không chia tay anh có lẽ giờ chúng mình cưới rồi anh nhỉ.

– Vứt quách cái giá mà của em đi… Anh đã hy vọng một cái gì đó từ em nhưng hôm nay gặp em anh phải nghĩ lại rồi.

– Anh bây giờ thì hạnh phúc rồi… có cô bạn gái dễ thương thế bên cạnh cơ mà.

– Ha ha… đúng rồi, anh hạnh phúc lắm.

– Anh yêu nhỏ ấy nhiều lắm à?

-Anh nói thật… cho đến ngày hôm qua anh vẫn yêu em nhiều hơn bất kỳ một người con gái nào khác. Nhưng đến lúc này em bên trong anh sụp đổ rồi.



– Anh vẫn chưa nói lời yêu với nhỏ đó chỉ vì trong anh vẫn có em đấy… em hiểu không – Tôi gắt lên.

– Thật không anh? – Mai hỏi.

– Thật, nhưng hết rồi… thôi chào em và đừng gọi cho anh nữa.

Tôi đứng dậy bỏ về để Mai lại một mình. Tôi đã rất thất vọng về cách suy nghĩ quá vật chất của Mai. Đi ra khỏi quán cafe bỗng…

– Em sai rồi, em sai rồi anh ơi…

====Hết====

SHARE THIS POST   

  • Facebook
  • Twitter
  • Myspace
  • Google Buzz
  • Reddit
  • Stumnleupon
  • Delicious
  • Digg
  • Technorati
Author: Mohammad
Mohammad is the founder of STC Network which offers Web Services and Online Business Solutions to clients around the globe. Read More →

0 nhận xét: